EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 48

Sau khi làm xong lễ tang mẹ, nó lại quay lại đó, rồi cũng bỏ luôn
công việc này và không trở về nước nữa. Khi tôi trở thành nhà thơ
nổi danh, nó vẫn phiêu bạt nơi đất khách, sống một cuộc sống của
người phiêu bạt nơi hải ngoại. Nghe nói, thằng bé tuy đã sống
chung với một cô gái bản địa, nhưng cuộc sống ấy có vẻ không kéo
dài được lâu. Từ trước đến giờ nó cũng không liên hệ gì với tôi. Và
tôi cũng chỉ gặp nó hơn chục lần gì đó.

Khi trở về Hàn Quốc, Nye đã 40 tuổi. Nghe nói nó đang sống

chung với một cô gái ở Bucheon, và mở một công ty điện máy. “Hiện
tôi cũng muốn có một cuộc sống ổn định”. Cậu ta nói vậy khi gặp
tôi ở quán trà, cùng cô gái chung sống với nó. Bình thường nó rất ít
nói, rất ít khi thổ lộ nội tâm của mình. Nhưng, lẽ nào số mệnh của
một người bị cha ruột bỏ rơi và phiêu bạt kỳ hồ vẫn chưa kết thúc
sao? Sau đó không lâu, Nye đã phải ngồi tù vì tội lừa đảo và xâm
phạm công quỹ, nó nói là cần tiền để làm gì đó.

Một ngày, tôi vô tình nhìn thấy mục thông báo cuộc thi sáng tác

tiểu thuyết với giải thưởng 50 triệu từ tờ báo Seo Ji-woo mang đến.
Cậu ta đang đọc chăm chú mục thông báo đó.

“Cậu muốn thử không?” Tôi hỏi.

“Tôi đang có một cuốn viết được một nửa rồi, nhưng không

biết kết thúc thế nào. Hơn nữa, dù có kết thúc đi chăng nữa thì
đọc lại cũng chẳng thấy ra làm sao cả.” Mặt cậu ta đỏ lựng lên,
giống như những điều mình vừa nói, có thể đến chết cậu ta cũng
không thể viết nổi phần kết của cuốn tiểu thuyết.

“Cậu đưa cho tôi nửa cậu đã viết, tôi xem cho.” Tôi nói.

Đó chính là một chương mới bắt đầu trong quan hệ của tôi và

cậu ta. Nửa đầu cậu ta viết là câu chuyện về kẻ giết người hàng
loạt, đúng như tôi dự đoán, nó thật thô kệch, nhạt nhẽo và rẻ tiền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.