EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 59

“Là một luật sư, tôi không thể không coi trọng lời di chúc của cố

nhân. Vấn đề là công khai vào khi nào và bằng cách nào...”

“Vấn đề là nên công khai đến một chừng mực nào đó chứ?”

“Nói vậy là sao?”

“Dù có công khai rồi, cũng phải nói câu chuyện tình yêu sâu đậm

của nhà thơ với cô nữ sinh là hoàn toàn trong sáng. Có thể có người sẽ
nói tình yêu đó đi ngược với luân thường đạo lý, nhưng dù vậy, thì đó
là chuyện tình yêu của nhà thơ, nó có thể được truyền thành một
giai thoại. Nhưng giết người lại là chuyện khác, dù bất kỳ hoàn
cảnh nào, giết hại người anh em của mình, mà người đó lại là Seo Ji-
woo – một nhà văn có sách bán chạy nhất – thì đó cũng là điều
không thể tha thứ. Lúc này vấn đề không còn chỉ dừng lại ở vấn
đề của riêng nhà thơ nữa, mà tất cả chúng ta cũng đều bị tổn hại
một hình tượng lớn trên văn đàn.”

“Như vậy nghĩa là ta phải che đậy chuyện giết người đi sao?” Nhà

phê bình C như muốn quấy chuyện lên.

“Không phải là che đậy, nhưng phương thức ấy cũng là điều

đáng để suy nghĩ.”

“Chân tướng sự việc cũng không thể che đậy bằng cách đó được,

hơn nữa che đậy cũng không phải là cách đúng đắn nhất.” Ngài T
nói.

“Giờ các phóng viên vẫn hoàn toàn chưa biết gì chứ?” Ngài C hỏi.

“Rất nhiều phóng viên biết nhà thơ có để lại một cuốn tùy

bút. Cũng đã có một vài phóng viên liên tục đòi tôi phải công khai nó.
Chính vì vậy mà tôi không thể đồng ý cho photo, cho dù dường như
họ chỉ muốn lưu bản di tác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.