EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 76

“Ông nằm xuống đây. Cởi vài chiếc cúc áo sơ mi ra là được mà.

Nào… một cái, hai cái, ba cái...”

Tôi đành phải chịu thua. Em giống như người chị gái đang gãi

ngứa cho cậu em trai bé nhỏ vậy. Nếu tôi giận dỗi mà nói không, có
lẽ em sẽ thay đổi ý định của mình. Tôi có máu buồn, nhưng trong
tình huống lúc này thì tôi lại buồn cười đến nỗi không thể tức giận
được.

Seo Ji-woo lúc đó không ở nhà.

“Vẽ một cái y hệt của cháu nhé. Súng, đúng rồi, phải là súng.”

Em để tôi nằm giữa phòng, rồi nói như vậy.

Giờ nghĩ lại, trong cuộc đời nhà thơ Lee Jeokyo, tuyệt đối chưa

bao giờ có cảnh tượng như ngày hôm đó xảy ra một cách tự nhiên
đến thế. Đó là một sự hấp dẫn không thể kháng cự.

Em bắt đầu vẽ lên ngực tôi. “Ông nội này, cháu nghe nói, cây

Henna

(3)

là một loại lá cây vốn sinh sống ở Ấn Độ.”

“Ừ...” Tôi nhắm mắt, ậm ừ.

Còn em, lúc du dĩnh chuyển đến phía bên đầu tôi, chốc lại

bước tới gần vai, lát lại lúi húi phía xương sườn, tỉ mẩn vẽ theo hình
mẫu. Những sợi tóc của em trườn xõa qua trán, qua vai tôi, mơn man
mềm mại và ấm áp như những làn gió dịu nhẹ vừa lướt qua. Lẽ nào
một buổi sớm mai khác đã đến rồi sao? Tôi ngầm cảm nhận thấy
những tế bào trong toàn cơ thể vốn đã chết giờ đây đang bừng
sống dậy như buổi sớm mai của mùa xuân vậy.

“Ngực của ông thật nhẵn nhụi.”

Ngực tôi nhẵn nhụi kỳ thực là do những nốt đồi mồi mọc lên và

kéo căng lớp da đó ra. Đó là xác của những tế bào đã chết. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.