Tôi chợt cảm thấy hình như tai mình nóng lên, muốn rụt tay lại,
nhưng Eun-kyo lại không buông. Cô bé xòe bàn tay tôi ra, còn đặt bàn
tay mình lên tay tôi để so. Cô bé nắm tay mình lại rồi từ từ cong
từng ngón tay tôi lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy. Tim tôi đập
thình thịch, mặt đỏ bừng, cố gắng chỉ nhìn thung lũng phía đối
diện. Không cần nhìn cũng biết, tay tôi đầy vết đồi mồi của
tuổi già, đen sì giống như cái cào đất, còn tay của Eun-kyo trắng
đẹp, thon nhỏ và mong manh. Tôi như cảm nhận được cả tiếng thở
và mạch đập của cô bé.
“Tay của ông như chiếc bọc nhỏ ấy, cứ như đang dùng chiếc bọc
nhỏ này gói lấy tay cháu vậy. Bàn tay của nhà thơ thật ra là như thế
này sao?”
Đáng lẽ phải giống như gà mẹ ôm lấy chú gà con mới đúng chứ
nhỉ!
“Sau này cứ mỗi khi đi bộ, cháu sẽ đều nắm tay của ông.”
Eun-kyo tự nói thế. Phía đằng xa, thấp thoáng có dòng sông
uốn lượn. Tôi chợt thấy đồng cảm sâu sắc với câu nói của
Stendhal vô cùng.
Theo như lời của Seo Ji-woo, điểm khác nhau giữa tôi và mọi
người đơn giản chính là sự cảm nhận khác nhau đối với “tay”. Trong
khoảnh khắc ấy tôi nghĩ, có thể đối với phụ nữ, tình yêu là thứ tình
cảm từ nơi sâu thẳm của tâm hồn chuyển sang cảm giác, còn đối với
đàn ông, tình yêu là từ cảm giác chuyển sang nơi sâu thẳm trong tâm
hồn.
Kết luận này và tình yêu tưởng tượng trong quan niệm của tôi
khác nhau quá. Trước khi gặp Eun-kyo, lúc nào tôi cũng nói như đinh
đóng cột rằng: bất kể đối với đàn ông hay phụ nữ, tình yêu chân
chính đều bắt đầu từ nơi sâu thẳm của tâm hồn, và cảm giác