EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 161

chẳng qua chỉ là thứ đến sau mà thôi. Nhưng qua Eun-kyo, tôi đã
biết chính xác rằng những điều ấy không hề sát với thực tế. Mà
cũng biết rằng, dù cơ thể của mình già cả đấy, nhưng tôi vẫn giữ
được sự nhạy cảm của sự tiếp xúc, hóa ra tôi chỉ già nua ở da thịt bên
ngoài mà thôi. Sau khi gặp Eun-kyo, tôi ngạc nhiên cảm nhận thấy,
ngọn lửa khát vọng của tôi đối với tình yêu vẫn còn âm ỉ cháy. Tuy
biết hiện nay “đến hôn cũng là chuyện rất bình thường”, nhưng tôi
lại không thể hòa nhập được, đó là một thế giới khác không liên
quan đến tôi.

Rõ ràng là tôi đang yêu. Đối với tôi, cái gọi là yêu nghĩa là thu

nhỏ rồi tiếp tục thu nhỏ thế giới này, cho đến khi chỉ tập trung
vào một người – Eunkyo, sau đó từ nơi ấy đưa đến vũ trụ, rồi mở
rộng đến các vị thần. Đó là một quá trình rất thần kỳ. Nếu đó có
thể gọi là yêu, thì tình yêu của tôi không phải là một từ bình thường,
mà là một từ cố hữu có một không hai trên thế giới này.

“Ông ơi, thứ hai ông có đi vào thành phố không?” Một hôm, khi

đang lau cửa sổ Eun-kyo đã hỏi tôi như vậy. Hình như cô bé đã nghe
thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và Seo Ji-woo về hoạt động văn học.
Tôi sẽ nói lời chúc mừng trong buổi hôm đó. “Mặc dù không biết là
việc gì, nhưng tôi nghe nói hai giờ tổ chức ở Dongsung-dong.”

“Cô hỏi việc này để làm gì?” Seo Ji-woo đột nhiên hỏi xen vào.

“Nếu vừa đúng lúc tan học, tôi muốn được cùng ngồi xe của

ông nội về.”

“Không được, sau đó thầy còn phải tham gia một bữa tiệc nhỏ

nữa.”

“Không…” Tôi nói: “Liên hoan gì chứ, tôi vốn có thích tiệc tùng

đâu. Eun-kyo này, khoảng sáu giờ là xong thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.