EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 164

Học sinh bắt đầu ùa ra cổng trường. Tôi dừng xe cách đó không

xa, bật đèn xe khẩn cấp. Eunkyo nhất định sẽ chạy ra giống như
mọi lần. Bạn đã bao giờ trải qua tình huống chạy đến với người mà
mình yêu sâu đậm chưa? Cảnh tượng ấy tuyệt đẹp vô cùng. Cho nên,
tình yêu chỉ có một quy tắc, đó chính là chạy đến với người mà
mình thương nhớ.

“Chú lừa” của tôi dừng ở trước đường ngang dành cho người đi bộ,

một cậu thanh niên bỗng xuất hiện trong tầm mắt tôi. Đèn tín
hiệu đã đổi, một đám nữ sinh ùa ra chen chúc đi tới phần đường
ngang dành cho người đi bộ. Cậu thanh niên đó cũng đi đến bên
này, vẫn chưa nhìn thấy Eun-kyo đâu cả. Cộc! Cộc! Cộc! Cậu thanh
niên gõ vào cửa kính. Tôi mở cửa sổ xe, lúc này tôi mới biết sở dĩ cậu
ta thu hút sự chú ý của tôi là vì màu tóc của cậu ấy, phần phía trước
nhuộm màu vàng nhạt.

“Ông này, ông đang đợi ai phải không?” Cậu thanh niên tóc vàng

chắc khoảng vừa tròn hai mươi tuổi hỏi tôi.

Cho rằng cậu ấy muốn hỏi đường nên tôi mới mở cửa sổ xe, tôi

có chút hốt hoảng: “À, thì…”

Sau đó, cậu thanh niên tóc vàng liền phá lên cười, đó là điệu cười

hàm chứa sự coi thường: “Ha ha, ông đang đợi Eun-kyo đúng không?
Han Eunkyo?”

“…”

“Dù đã nghe Eun-kyo kể, nhưng thật sự tôi thấy chuyện này cũng

vượt quá chuẩn mực rồi đấy!”

“Cậu này… Cậu là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.