EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 209

đứng ngồi không yên, không muốn thế này, cũng không muốn
thế nọ.

Cuối cùng, tôi lấy cớ để đến gặp Eun-kyo trước cổng trường. Đã

lâu lắm rồi tôi không đến. Eun-kyo vẫn bình thường. Bước lên xe
của tôi với một phong thái rất mạnh mẽ. Chúng tôi đi ăn tối tại một
nhà hàng trong hệ thống Z. Mặc dù rất muốn ôm cô ấy, nhưng
tôi đã ghìm lại. Tôi đưa Eun-kyo về nhà, sau đó đến nhà thầy.
Hình như thầy không có nhà, trong nhà tối đen.

Cuối cùng thầy cũng gọi điện thoại, đã một tuần rồi đấy.

Thầy nói những câu ngoài ý muốn: “Tôi cũng muốn nghỉ ngơi một
chút, hay là để Eunkyo đến dọn dẹp, một tuần hai lần là được.
Hình như chị Ryoan sẽ định cư ở Istanbul.” Tôi cảm thấy hỗn loạn.
Lại gọi Eun-kyo đến ư? Nhưng, cú điện thoại này đã làm mất đi vẻ
bất an mà tôi đã lo lắng, cho nên so với bất an, tôi vui nhiều hơn
một chút. Tôi truyền đạt lời của thầy cho Eun-kyo. Cô bé cũng
không nói không muốn. “Ông nội thật là thay đổi thất thường.”
Eun-kyo cười hì hì kiểu quen thuộc.

Cuối tuần, khi tôi đến nhà thầy, Eun-kyo đã đến rồi. Bởi là

mùa mưa phùn, nên trời cứ rả rích từ tối đến sáng, mãi đến trưa
trời mới bắt đầu có chút nắng. Không biết họ nói những gì, chỉ
nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Eun-kyo cùng tiếng cười khà
khà của thầy vọng ra tận ngoài cổng. Thầy nghe thấy tiếng mở
cổng liền quay đầu ra, nở nụ cười sáng bừng, thân thiết giống
như một đứa trẻ.

“Cậu đến nghe cô ấy nói kìa. Vì vạt áo thường bị tuột ra ngoài,

mà đặt biệt hiệu cho thầy chủ nhiệm mình là ‘góc lộ diện’”. Eun-kyo
đang đứng trên ghế lau phía trên kính cửa sổ phòng khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.