EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 210

“Các bạn đều gọi là ‘Chàng trai lộ góc’!” Eunkyo mặc quần short

và áo phông không tay, dưới ánh nắng mặt trời, làn da cánh tay và
đùi của cô ấy trắng ngần.

Thầy giáo nheo mắt nhìn lên Eun-kyo. Mặc dù là nheo mắt,

nhưng trong ánh mắt ấy vẫn đầy ánh hào quang, ngọn lửa ham
muốn đã một lần dập tắt lại ánh lên trong ánh mắt của thầy.

Con tim tôi hẫng một nhịp. Cánh tay đang vươn ra lau kính cửa sổ

của Eun-kyo rất gợi cảm. Khuôn ngực cô bé cũng nhấp nhô một
cách tự nhiên. Nhân lúc thầy giáo đi ra ngoài, tôi nhăn mặt nói:
“Lần sau cô mặc quần dài đến. Thầy cũng ở đây, cô ăn mặc kiểu
gì vậy?”

“Đừng lấy ông nội ra làm cái cớ. Ông nội nói tôi mặc rất đẹp.” Cô

ấy le lưỡi nói. Lưỡi của cô bé đỏ tươi.

Người tôi phát sốt, trước mắt là một vệt tối mờ.

Thật không dễ mới có nắng, chúng tôi cùng nướng thịt ba chỉ ăn.

Eun-kyo nói gì, thầy giáo cũng cười vui vẻ. Cành cây tùng bị gió thổi
lung lay nghiêng ngả. Trong khung cảnh này, dường như chỉ có thầy
và Eun-kyo nói chuyện với nhau. Tôi có cảm giác bị xa lánh dần.
Eun-kyo vừa cười, vừa vỗ vào vai hoặc chụp lấy cánh tay của thầy
một cách tự nhiên và thân thiện. Mỗi lúc như vậy, tôi lại trông thấy
ánh hào quang trong mắt thầy, rất nhanh rồi lại vụt tắt. Trong
lòng tôi đương nhiên không thấy thoải mái.

Sau khi Eun-kyo về nhà, tôi gọi điện thoại cho cô bé: “Lát nữa

gặp nhau nhé!” Tôi nói.

“Tôi có hẹn cùng các bạn rồi.” Cô ấy trả lời rất lạnh nhạt.

“Vậy thì ngày mai gặp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.