EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 218

Eun-kyo bước tới kéo tay áo tôi. Tôi đoán tay phục vụ đó khăng

khăng nói chỗ đó đã được đặt trước là để đuổi khéo tôi. Nhưng cái câu
“dành cho người đang yêu” khiến tôi đau đớn.

“Nếu người đang yêu không còn trẻ thì không được đến đây sao?

Chỗ nào tập trung đông người cũng đều là của những đôi yêu nhau
sao? Ở đâu ra cái kiểu chỉ đón tiếp những người yêu nhau chứ? Là
chỗ này sao?”

Giọng tôi to dần lên, một người đàn ông trung niên hình như là

giám đốc vội chạy đến. Cho dù không phải vậy thì tôi cũng thấy
khó chịu lắm rồi, chọn mãi mới vào chỗ này, thế mà lại nảy nòi ra
cớ sự ấy. Một khi đã bốc hỏa thì không dễ hạ hỏa. Những người
khác đang đổ dồn mắt về phía chúng tôi.

“Rất xin lỗi ông, ông bớt nóng giận, mời qua bên này.” Hình như

thấy có vẻ tôi không dễ bỏ qua chuyện, nên tay giám đốc xin lỗi rồi
tìm chỗ cho chúng tôi. Xong xuôi, ông ta để quyển thực đơn lên bàn
rồi mới rời đi.

Quán cà phê chỉ thắp nến nên trong quán rất tối, nếu không

dùng kính lão thì tôi không thể nhìn được chỗ ngồi. Khi ngồi
xuống, hóa ra đây là chính giữa của sảnh lớn. “Bởi vì đau, nên mới là
yêu... Lẽ nào cứ nuốt nước mắt mà không thể buông tay”. Trên sân
khấu, cậu thanh niên tóc bờm sư tử đang hát đến phần thê lương
nhất của bài hát.

“Ông nội, hay là đi nơi khác?” Eun-kyo ỉu xìu nói nhỏ.

Phía đối diện, một đôi đang hôn nhau. Đôi bên cạnh đang ôm

nhau, khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn mới chỉnh lại áo, nhíu mày lại.
Không chỉ riêng bọn họ mới nhìn chúng tôi với ánh mắt khác thường
như vậy, còn có một nhóm đang rộn rã tổ chức sinh nhật, những ngọn
nến được châm lên sáng lấp lánh trên chiếc bánh ga-tô. Bọn họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.