EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 220

một thềm nhà thì cũng nên nhẫn nhịn nhau một chút chứ? Chẳng lẽ
những điều đó không thể giải thích bằng lý lẽ được ư? Trên đời này
có chỗ mà chỉ người trẻ tuổi mới được tụ tập, còn người già thì phải
“bỏ đi vô điều kiện”?

Chúng tôi đến trạm xe bus gần trường Eunkyo.

“Đằng kia kìa, đi một chút là đến rồi. Canh khoai tây ở đó thực

sự rất ngon.” Eun-kyo kéo cánh tay tôi.

Lúc đó, tôi thấy dưới ánh đèn sáng rực trong tủ kính có một

thiếu nữ đang ngồi. Tôi dừng bước. Nhìn lại, hóa ra đó là ma-nơ-
canh: cô ta mặc chiếc quần bò thêu, áo phông vàng, môi cong lên,
vểnh mông ra phía sau.

“Sao vậy? Ông nội!”

“Cô nhìn này, ha ha, tôi cứ tưởng là cô đấy.”

“Những cô gái đó không ăn canh khoai tây đâu!” Eun-kyo cong

môi lên rồi kéo tôi đi.

Tôi vẫn đừng ì ra đó. Dù là ma-nơ-canh, nhưng sao giống Eun-

kyo thế, trông cứ sáng rỡ như ánh nắng ban mai. “Tôi phải mua bộ
này”. Tôi nói.

“Ông nói mua con ma-nơ-canh này sao?”

“Không, mua bộ quần áo trên người cô ấy thôi!”

“Ông nội, bộ quần áo đó đắt lắm đấy. Ngày nào cháu cũng

ngắm, nhưng mà đắt quá.”

“Cô thử đi!” Tôi kéo mạnh tay Eun-kyo vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.