EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 222

Chủ nhà hàng vội chạy đến cúi đầu xin lỗi, rất lễ độ: “Ồ, thưa

ông, tôi xin lỗi. Những cậu này tôi quen, mới được nhận chức, hôm
nay là ngày đầu tiên đi làm, đồng nghiệp muốn tổ chức bữa liên
hoan để chúc mừng. Do vui quá, ông thông cảm một chút, tôi sẽ gửi
tiền giặt khô ạ.”

Đến ông chủ cũng xử sự như vậy khiến tôi cảm thấy rất ngại.

Bầu không khí trong nhà hàng lại huyên náo trở lại. Mặc dù chủ nhà
hàng bê canh khoai tây lên, nhưng tôi lại không muốn ăn nữa.
Khắp nhà hàng sực nức mùi xương hầm khiến tôi thấy bực bội,
xung quanh nhiều người gặm xương một cách say sưa không biết
chán, thêm vào đó là những tiếng ồn ào đến khó chịu.

“Ông nội, nghe nói quần áo mới mua cần phải giặt rồi mới mặc

mà. Để cháu rót cho ông cốc nước nhé. À, cháu đang muốn uống
rượu shochu, cháu uống cũng được lắm đấy.”

Tôi không nói gì.

“Ông nội à... hì hì. Lúc nãy... hì hì, sao ông lại nói tới câu thiên hạ

?” Dường như Eun-kyo cảm thấy có cái gì đó buồn cười lắm nên

cứ cười suốt.

Dù vậy cũng không thể khiến cho tâm tư tôi vui lên được. Nhìn

chiếc áo phông màu vàng bị canh khoai tây bắn vào loang lổ, trông
thảm hại không thể chịu nổi, giống như canh khoai tây bắn vào mặt
tôi vậy. Không ngờ cuộc hẹn lần đầu tiên của tôi lại thảm hại đến
vậy. Lòng tôi đau như bị vò xé.

Lẽ nào ước mơ được cùng Eun-kyo ngồi đối diện nhau trong

quán cà phê, bên chiếc bàn có thắp những ánh nến, vừa uống
rượu vang vừa cùng ăn bữa tối lại không thể trở thành hiện thực?
Cùng thưởng thức một bài hát thật hay, ngắm đôi mắt sáng trong
của cô bé, thầm thì với nhau về những chuyện xảy ra trong ngày,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.