EUN-KYO BỞI VÌ ĐAU NÊN MỚI LÀ YÊU - Trang 258

tinh tế, tỉ mỉ, triệt để, suy nghĩ chu toàn giống như một sát thủ mới
được. Với sát thủ, đến gió cũng sẽ không thể bỏ qua một cách dễ
dàng. Nghệ thuật cũng vậy, cho nên nói một nhà nghệ thuật mười
phân vẹn mười chính là một sát thủ hoàn mỹ.” Hình như thầy đang
nói đến văn học, nhưng lại không phải văn học, tôi nghe mà cảm
thấy đáng sợ.

Hôm nay chỉ có tôi và thầy leo núi. Nếu lên đỉnh núi sẽ phải đi

qua một đoạn đường khá hẹp, sau đó men theo vách núi, vượt qua
những mỏm núi thì đến những chỗ có vách đá dựng đứng. Thầy
đến nơi trước, ngồi nghỉ ngơi trên đó, tôi lên sau, đứng ở mép vách
núi cách thầy một khoảng, dưới chân là vách đá dựng đứng sâu hàng
chục mét. Thầy chỉ trầm lặng không nói, tôi cũng không dám mạo
muội bắt chuyện, nên cứ đứng im như vậy. Đứng từ đây có thể nhìn
thấy sông Hàn đằng xa chảy quanh co, cũng có thể nhìn thấy núi
Gwanaksan đối diện với sông.

Mối quan hệ với thầy ngày một căng thẳng, tựa như đi trên lớp

băng mỏng vậy. Lòng tôi rối như tơ vò, không biết làm thế nào
mới có thể khôi phục mối quan hệ tốt đẹp với thầy. Ở đây không
có ai qua lại. Bỗng nhiên tôi cảm thấy có tiếng động kỳ lạ, quay
phắt lại. Tôi sợ đến nỗi tim đập thùm thụp. Không biết thầy đến
sau lưng tôi từ lúc nào. Định làm gì đây? Ông ấy nhìn tôi chăm chú
bằng ánh mắt rất kỳ lạ, vừa giận dữ vừa miệt thị. Chỉ cần thầy
đưa tay đẩy một cái, tôi sẽ rơi thẳng xuống dưới chân núi sâu hun
hút mấy chục mét này.

“Cậu phải luôn đề phòng phía sau. Sát thủ có thể đứng ngay phía

sau đấy!” Thầy nói nhỏ.

“Ôi, thầy thật biết nói đùa!” Tôi xua tay vừa cười nói vừa đi ra xa

mỏm núi, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh ngắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.