sắc bén, cũng không bị dính máu.”
Sách Lỗi kinh ngạc: “Sao cô biết?”
“Rõ thế còn gì, dùng vải bao quanh, còn có thể gây nhiễu loạn công tác
phân tích vết máu của cảnh sát. Là người rất thông minh.”
Im phăng phắc.
Chân Ý quay đầu lại: “Nhìn gì thế?”
“Nghe là lạ, hình như cô rất am hiểu.”
“Ha ha, bởi vì nếu tôi giết người, tôi cũng sẽ cẩn thận như vậy thôi!”
“Đừng nói thế, ghê lắm.” Sách Lỗi chà tay. “Ở phương diện này, luật sư
đều tài giỏi thế à?”
“Trông không giống nhưng tôi xuất thân từ ngành điều tra tội phạm
chính quy đấy.”
Chủ hộp đêm nói: “Tinh ranh như vậy trái lại thật sự không giống.”
Nghe vậy, Ngôn Cách nhìn về phía Chân Ý. Bấy giờ cô đang kiểm tra ốc
vít trên lưới chống trộm của cửa sổ, đầu gần như kề sát bệ cửa. Dưới ánh
đèn chiếu qua bụi cây bên ngoài, gương mặt cô trắng tựa gốm sứ, đôi mắt
linh động đong đầy vẻ chuyên chú, như thể chứa đựng màn đêm, sâu thẳm
vô cùng. Bên cạnh chiếc mũi nhỏ mà thẳng, góc rèm cửa sổ khẽ phấp phới
theo nhịp thở.
Không giống ư? Anh không cảm thấy vậy.
Cô luôn hớn hở kỳ quặc, không đâu vào đâu, nhưng một khi quan tâm
đến một việc nào đó, cô nhất định có thể dốc hết lòng nhiệt tình và sự
chuyên tâm mà người thường không thể bỏ ra, như thể gắng hết sức để sống