FREUD THÂN YÊU - Trang 1039

"Anh yêu em."

“…”

Chân Ý bỗng ngơ ngẩn, nước mắt chầm chậm tràn mi, trái tim như bị

thứ gì đó đụng mạnh. Cô không thể đáp lại, đành ép mình nhanh chóng
chớp mắt, gạt đi màn sương bên trong, cười nói: "Được rồi, em chờ anh.
Tối gặp lại." Nói xong, cô cúp máy không hề do dự.

Căn phòng nhất thời chìm vào sự tĩnh lặng kỳ quặc.

Cô ngoảnh lại nhìn Biện Khiêm, mỉm cười: "Bao giờ chúng ta xuất

phát?"

Cô thầm tính toán, không nên chủ động xin phép rời đi, ra khỏi phòng

bệnh hẵng nói. Biện Khiêm cười rồi vỗ sau đầu cô nói: "Em đi xem hộ lý
anh thuê đã đến chưa.”

Cổ Chân Ý bỗng đau nhói, cô đưa tay sờ nhưng không có gì cả. Cô khẽ

"ừm", ra vẻ điềm tĩnh đi mở của. Ra ngoài, cô chỉ thấy bảo vệ dẫn bác sĩ và
y tá chạy vội về phía này, tiếng bước chân rất lớn. Họ tới bắt Biện Khiêm,
Chân Ý lập tức quay đầu lại, nhưng Biện Khiêm đã biến mất, chỉ còn cánh
cửa sổ mở toang và tấm rèm bay múa trong gió.

Cô nhìn đến thẫn thờ, không hiểu sao nước mắt lại rơi xuống.

Mấy ngày sau đó, tâm trạng Chân Ý cứ luôn ủ ê. Tám năm trước, Biện

Khiêm quan tâm chiều chuộng cô hơn cả anh trai ruột, lại còn giúp cô giải
quyết bao vấn đề khó khăn trong cuộc sống. Cô rất tin tưởng anh, chuyện gì
cũng kể anh nghe. Nhưng hôm nay nghĩ lại, Biện Khiêm hiểu cô như lòng
bàn tay, giao cho cô những vụ án gây xôn xao dư luận để cô được nổi tiếng,
thậm chí anh còn là bạn trai của bạn thân cô. Tư Côi thật đáng thương.
Thảo nào, sau khi bị Hoài Sinh bắt, cô ấy vẫn rơi nước mắt không lên tiếng,
chắc hẳn bị sốc nặng lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.