FREUD THÂN YÊU - Trang 104

thuốc, nếu trút giận không phải nên để nạn nhân tỉnh táo sẽ tốt hơn sao?
Lâm Tử Dực là khách quen của hộp đêm, tính cảnh giác không thể thấp
được, hung thủ tiếp cận và bỏ thuốc bằng cách nào?

Xem ra, hung thủ là kẻ thông minh, cẩn thận, bình tĩnh, có khả năng

phản trinh sát cao. Trên phương diện Điều tra học, hắn hẳn là đã sớm
nghiên cứu về những kẻ có tiền án tiền sự có liên quan.

Chân Ý nghiêng đầu suy tư, chợt nghe thấy chất giọng lành lạnh của

Ngôn Cách: “Có một điểm khó hiểu.”

“Gì cơ?” Chân Ý nghiêng đầu qua, đôi mắt sáng rực nhìn Ngôn Cách

chằm chằm.

Anh không quen lắm, quay đầu đi chỗ khác: “Có thể thấy hung thủ đã

sắp đặt kỹ lưỡng, mưu đồ từ lâu. Nhưng hung khí giết người là dao gọt trái
cây và lưỡi dao cạo râu đều tìm thấy ở quán bar ngay lúc đó, không lỳ lạ
sao?”

Chân Ý sửng sốt, chưa kịp nghĩ thì điện thoại đã đổ chuông, là Tống Y.

Giọng nói rất gấp: “Luật sư Chân, cảnh sát bắt tôi đến Cục Cảnh sát rồi. Cô
nhất định phải cứu tôi, tôi không giết người!”

Khi Chân Ý đến Cục Cảnh sát, bên ngoài có rất nhiều phóng viên. Vừa

trông thấy cô, toàn bộ ùa tới như ong vỡ tổ: “Cảnh sát đã phát hiện ra chứng
cứ mấu chốt, Tống Y thật sự là hung thủ sao?”

“Có liên quan gì tới vụ án của Đường Thường không?”

Dù là tối muộn, Chân Ý vẫn đeo kính râm, khăn quàng cổ và mũ che

nắng, cổ áo dựng thẳng, nhanh chân chen qua đám người. Mấy tháng trước
đó đã đủ khiến cô ghét cây ghét đắng lũ nhà báo này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.