FREUD THÂN YÊU - Trang 106

nhiều. Nhưng đối với tôi mà nói vẫn còn tốt chán, dù sao trước khi vào
nghề này tôi đã không còn gì để mất rồi.” Cô ta cười nhạt, vô cùng bình
tĩnh. “Tôi thích vẽ, muốn làm họa sĩ. Nhưng năm mười sáu tuổi, vào một
ngày tôi không bao giờ quên được, tôi về nhà quá muộn, lúc đi ngang qua
ngõ hẻm... có sáu người, có một tên rất béo rất nặng rất ghê tởm, dạ dày tôi
cũng bị bóp nghiến...”

“Cô Tống, cô không cần phải nói những chi tiết này...” ánh mắt Chân Ý

không biết nhìn đâu, vừa ngước mắt lên đã bị ánh đèn rọi tới đau nhói.

“Chúng không tài nào vào được.” Tống Y không nghe, thản nhiên tiếp

tục: “CHúng thô bạo thử, từng tên từng tên một, tôi đau đến mức hận không
thể móc tim mình ra, đau đến mức khóc gọi mẹ, kết quả mang lại nỗi nhục
nhã dung tục cho từ mẹ này. Chúng đã được như ý, tôi không ngờ thời gian
lại chậm chạp đến thế, mỗi một giây bị xé lẻ đến vô hạn. Sau khi xong
chuyện, chúng nhục mạ tôi, tiểu lên người tôi. Tôi chảy máu mãi, bên trong
cơ thể bị rách toạc, nằm viện rất lâu. Mẹ tôi không có cửa mà đi khiếu nại,
ở thành phố nhỏ này mấy tên kia có thể một tay che trời, cảnh sát nói dối
không chớp mắt. Mẹ tôi cùng đường bí lối đành phải giăng biểu ngữ kêu
oan, ngược lại bị đánh. Bà tự sát, cho rằng có thể gây chú ý, nhưng không
thể.”

Chân Ý siết chặt nắm đấm, huyệt thái dương đập thình thịch đau nhói,

thảm kịch xã hội trên bản tin đang ở ngay trước mặt cô, nội tâm cô bi phẫn
đến tột đỉnh.

“Tiếp tục sống quả thật rất khó, rất đau khổ!” Tống Y mỉm cười.

“Nhưng tôi không dũng cảm như mẹ, tôi sợ chết, bèn làm gái kiếm tiền
phẫu thuật sửa mặt, chuyển sang làm người mẫu. Trước kia tôi còn xinh đẹp
hơn bây giờ, cô có tin không?”

Cô ta quay đầu nhìn Chân Ý, Chân Ý đã không nói nên lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.