FREUD THÂN YÊU - Trang 107

“Bởi vì họ nợ tôi một câu trả lời thỏa đáng, một phiên tòa xét xử, tôi mới

đứng về phía Đường Thường, tôi mới hiểu tất cả về cô ấy, mới căm hận
đám Lâm Tử Dực. Không phải tôi đi vệ sinh, tôi lo lắng Lâm Tử Dực lại
định giở trò đồi bại. Nhưng dù tôi nhìn thấy cái gì, nghe thấy điều chi, tâm
trạng lúc đó của tôi... A...” Cô ta nhắm hờ mắt lại, thở hắt thật dài, khóe môi
nở nụ cười thỏa mãn. “Quá kích động, quá vui sướng. Đó là ngày vui nhất
của tôi trong mấy năm nay. Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời tôi không thê thảm
đến mức đấy nữa. Cô nói xem, tôi sẽ giao người đem lại niềm vui sướng
cho tôi vào tay cảnh sát ư?”

Trước kia Chân Ý tự nói với mình, luật sư đừng nên xử trí theo cảm

tính, nhưng giờ khắc này: “Tống Y, cho dù cô giết người, tôi cũng không để
cô phải đền mạng.”

“Cô...”

“Trước khi gặp cô, tôi đã thông báo với Tư Côi rằng tình hình của cô rất

không lạc quan, cô ấy nói với tôi nếu không phải do cô giết, ắt phải khiến
cô nói ra người đó là ai. Nhưng hiện giờ, cô hãy nghe cho kỹ đây, cô không
muốn nói thì đừng nói với bất cứ ai cả, bao gồm cả tôi.” Cô hứa hẹn: “Về
phần làm sao đối phó với cảnh sát, cứ giao cho tôi.”

“Nhưng chính nghĩa...”

“Đừng màng đến cái thứ chính nghĩa đó nữa đi!”

Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn dìu dịu chiếu vào khuôn mặt trắng nhợt

của Tống Y, so với một Tống Y chói lọi trên màn ảnh, bây giờ cô ta mang
vẻ đẹp thanh khiết không sao tả xiết. Chân Ý ngồi bên cạnh cô ta, mặt
không cảm xúc.

Trước khi thẩm vấn, Tư Côi trần thuật: “Cô Tống, chúng tôi tìm thấy

một sợi tóc đen ánh đỏ rượu vang, giống với màu tóc cô. Hôm qua chúng
tôi đã lấy tóc cô đối chiếu phân tích nguyên tố, kết quả vật chứng này thuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.