FREUD THÂN YÊU - Trang 109

Đúng là cảnh sát không thể loại trừ, cảnh sát Lâm á khẩu. Tư Côi nghĩ,

quả nhiên Chân Ý đã giở mánh khóe, cô lắc đầu: “Không chỉ như vậy, cô
Tống, chúng tôi tìm được một nhân chứng đã thấy cô đi vào hành lang đó.”

Nghe được tin đột phát, Tống Y vẫn điềm nhiên: “Lời của nhân chứng

chưa chắc đã chính xác.”

Tư Côi nhớ lại quá trình phát hiện nói dối cách đây không lâu, hỏi: “Cô

Tống, hoặc cô là hung thủ, hoặc cô biết hung thủ? Hai vế này, có một vế
đúng phải không?”

Tống Y nhìn Tư Côi, Tư Côi phán đoán theo nét mặt của cô ta: “Là

đúng.”

Tống Y không hề ngạc nhiên: “Nếu các người nghi ngờ tôi, chứng cứ đủ

để chụp cho tôi cái mũ nghi phạm quan trọng, lại không đủ để định tội tôi.
Cho dù ra tòa, tôi cũng không sợ. Nếu các người muốn uy hiếp tôi, vậy hẹn
gặp lại trên tòa án dân sự.”

Tống Y tuyệt đối không thể tự nghĩ ra lời này. Tư Côi liếc nhìn Chân Ý.

“Cô nói cô không giết người, là hung thủ để lại tóc ở hiện trường vu oan

cho cô. Dưới tình huống ấy mà cô vẫn bao che cho hung thủ, về tình và về
lý đều khó nói cho xuôi.” Tư Côi xét hỏi tới ngọn ngành.

Tống Y không hoảng hốt: “ Tại sao các người lại muốn bắt hung thủ.”

“Tội ác ắt phải bi trừng phạt. Duy trì chính nghĩa của xã hội.”

“Thật trùng hợp, đây cũng là nguyên nhân tôi không muốn cho các

người bắt được hung thủ.” Tống Y cười: “Đám Lâm Tử Dực cưỡng hiếp hại
chết Đường Thường, vốn đáng chết. Khi đó các người làm gì, trừng phạt tội
ác ư? Không hề, các người để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, khiến
trái tim bao người tin tưởng công lý trở nên nguội lạnh. Bây giờ lại nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.