FREUD THÂN YÊU - Trang 110

công bằng gì chứ? Đúng, người ta có chỗ chống lưng vững chắc, các người
đành phải cúi đầu trước thực tế. Nhưng sau khi cúi đầu khom lưng, vứt bỏ
niềm tin trước cường quyền, các người không có tư cách nói mấy lời công
bằng với những kẻ thấp cổ bé họng. Mền nắn rắn buông là điều các người
nên làm ư? Ba tên phạm tội cưỡng hiếp cùng Lâm Tử Dực không bị tình
nghi sao? Các người dám chất vấn chúng như chất vấn tôi không?”

Tư Côi im lặng. Cô biết thật ra toàn bộ những lời này xuất phát từ Chân

Ý.

“Đã như vậy, chỉ có thể ra tòa án hình sự thôi.” Cảnh sát Lâm nói: “Hơn

nữa, tội anh ta phạm phải đã có pháp luật phán định, tội đó vốn không đáng
chết.”

“Tội của hắn không đáng chết, người bị hắn hủy hoại là đáng đời. Hắn

sẽ không biết lỗi, nhốt hai ba năm ra tù, người bị hại được xem là gì chứ?
Mối đày đọa họ phải chịu đựng là trò cười sao?” Mặt Tống Y không chút
cảm xúc, đôi mắt to trống rỗng lại nhuốm một lớp hơi nước. “Hình phạt đấy
là cái bạt tai các người dành cho những kẻ bị hại vô tội tin tưởng pháp chế!
Lúc nhặt xác Đường Thường, các người có dám nhìn vào mắt cô ấy không?
Nếu các người không bảo vệ tội, cũng đừng yêu cầu xa vời rằng tôi sẽ tuân
thủ quy tắc của các người.”

Cô ta gằn từng câu từng chữ nặng nề, móng tay bấu chặt lấy mép bàn.

Khóe môi cô ta cô giật, khuôn mặt hiện lên ý cười ác liệt mà điên cuồng:
“Tôi không nói một chữ nào hết. Tôi không giết người, sợ gì chứ. Muốn uy
hiếp tôi thì nhanh đi. Nếu tôi xin tha thứ, nếu tôi nói một chữ sợ, vậy năm
đó tôi bị cưỡng hiếp là đáng đời!!!”

Đỉnh đầu Tư Côi nổ tung, gai ốc khắp người sởn hết cả lên; cảnh sát

Lâm trĩu nặng và im lìm, sắc mặt trắng bệch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.