FREUD THÂN YÊU - Trang 1059

anh dẫn lên cầu là vì không muốn gây chiến ở nơi giao thông đông đúc, tổn
thương người dân vô can.”

Nụ cười trên mặt Biện Khiêm vơi dần từng chút rồi tan biến hẳn. Ánh

mắt anh sâu thẳm u ám, nhìn cô đăm đăm hồi lâu, gằn từng chữ: “Yếu ớt
suốt chặng đường là giả bộ? Lúc ở bệnh viện không nỡ bắn anh cũng là giả
sao?”

“Phải. Vì lo rằng bắn anh sẽ khiến thuộc hạ đóng quân ở xung quanh nổ

súng vào bệnh viện. Nhóm cảnh sát rời đi đầu tiên cũng được lập kế hoạch
từ trước. Em hiểu rõ chắc chắn anh sẽ có sự chuẩn bị này. Vì thế, em đã
tương kế tựu kế để anh gỡ bỏ phòng bị mà dẫn em đến nơi anh dự định khởi
hành.” Cùng lúc đó, đội đặc cảnh thực sự sẽ âm thầm theo đuổi.

Chân Ý ngơ ngác, thảo nào cảnh sát nhanh như vậy! Nhìn gò má dưới

làn tóc bay múa cùng tư thế giơ súng và cố gắng nhẫn tâm của Tư Côi, lòng
cô đau thắt lại. Biện Khiêm lấy lại vẻ lạnh nhạt, nói: “Nổ súng đi.” Anh
buông lời thẳng thừng, “Muốn bắt anh về là chuyện không thể nào, nên hãy
một phát bắn chết anh đi.”

Tay Tư Côi giơ thẳng tắp nhưng không nhúc nhích. Họng súng của đội

đặc cảnh và lính đánh thuê đang đối nghịch nhau, không một động tĩnh. Gió
biển lớn dần, cảng Elizabeth đằng xa rực rỡ pháo hoa. Trong bóng đêm tăm
tối, Tư Côi cười vẻ bi thương, nụ cười tuôn rơi nước mắt: “A Khiêm, em
yêu anh, rất rất yêu. Nhưng em không thể vì tình yêu mà từ bỏ niềm tin đối
với chính nghĩa được. Em không phải là nhà triết học, không biết chúng ta
ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng hai ta hoàn toàn trái ngược. Em tuyệt dối
không thể nhập bọn cùng anh. Không chỉ vậy mà cả đời này em sẽ vẫn dốc
sức chống lại niềm tin của anh.”

Mắt Biện Khiêm tối sầm, lóe lên nỗi đau thấu xương tủy. Tư Côi nén

nước mắt, giơ tay lên mở chốt. Chân Ý giật mình khi thấy súng của lính
đánh thuê chĩa thẳng vào Tư Côi. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Biện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.