FREUD THÂN YÊU - Trang 1107

"Còn phải tiễn một người nữa.” Chân Ý nói khẽ, “Đàn anh sắp bay đi

Anh."

"Đàn anh nào?" Anh thờ ơ hỏi.

Chân Ý xoắn ngón tay: “Không phải chỉ có một đàn anh thôi sao. Anh

ấy nghỉ việc rồi, sắp đi Anh định cư để sống cùng bố và cũng là bác của anh
ấy."

Đang nói dở thì nghe tiếng gọi "Chân Ý!", Doãn Đạc đi tới. Hôm nay,

anh mặc bộ đổ thể thao, trông thoải mái và tràn trề sức sống. Tay anh không
cầm đồ vì đã có người chuyên quản lý hành lý và thẻ lên máy bay cho anh.

Thấy Ngôn Cách cũng có mặt, mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc nhưng

không nói gì thêm. Ngôn Cách chỉ gật nhẹ đầu, vẻ mặt thân thiện hơn trước.
Doãn Đạc lấy làm lạ, về sau mới biết Chân Ý đã nói chuyện anh chuẩn bị đi
Anh định cư với Ngôn Cách. Nhớ lại sự chăm lo của đàn anh dành cho
mình, Chân Ý có chút bùi ngùi: "Đi Anh không về nữa à?"

"Thỉnh thoảng trở về xem chút." Doãn Đạc luôn giữ nụ cười ôn hòa nhất

quán, "Bố anh lớn tuổi rồi, cần người bầu bạn. Sang Anh sinh sống vẫn có
thể làm công tố viên." Anh cười thoải mái, "Nếu gặp vụ kiện đáng để học
tập, hai ta cùng luận bàn nhé."

“Được ạ." Chân Ý phấn khích.

Ngôn Cách: “…”

Trước khi đi, Doãn Đạc khom người nhìn ông nội với đôi mắt sáng long

lanh: "Ông nội, con đi đây. Con chào ông ạ."

Ông nội ngẩng đầu nhìn anh, không cười và cũng không như đứa trẻ già

cả mà chỉ gật đầu: "Tạm biệt."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.