FREUD THÂN YÊU - Trang 1109

không thể không màng đến danh dự của cô. Bản thân cô cũng cảm thấy
ngượng.

Ngày cuối năm, thời tiết Thâm Thành ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ nhưng

không chói chang. Chân Ý đã sớm thuê người quét dọn căn nhà cũ ở khu
công xưởng tám năm trước. Cô tiêu tốn không ít tiền để trang trí sắp đặt lại
căn nha, thay mới ga giường, thảm và đệm sofa. May mà bây giờ cô đã là
đại luật sư, kiếm tiền dễ hơn tiêu tiền. Cô lo sửa sang căn nhà hết cả ngày
trời, còn ông nội cầm bình tưới hoa trên ban công. Hai ông cháu thi thoảng
gọi nhau một tiếng rồi nói dăm ba câu, trông thật thoải mái. Đến tối, lúc cậu
nhóc giao thức ăn mang rất nhiều món ngon tới cửa, căn nhà nho nhỏ đã
được dọn dẹp sạch sẽ và ấm áp. Chân Ý đói đến độ bụng sôi sùng sục bèn
dọn cơm tất niên lên bàn. Từng món đủ sắc, hương và vị được bày ra, tất cả
đều xuất phát từ bàn tay của đầu bếp nổi tiếng. Cô đắc ý khoe khoang: "Ông
nội, có phải con rất thông minh không? Nấu cơm phiền lắm, mua ngoài
luôn ngon hơn."

"Ừ, rất ngon." Ông nội cầm dĩa bỏ bào ngư vào miệng, cười híp mắt gật

đầu.

Dưới ánh đèn huỳnh quang màu ngà, mái tóc bạc phơ của ông cụ như

bông tuyết lấp lánh. Thấy vậy, lòng Chân Ý xúc động. Người ông nội thân
yêu nhất của cô đã già mất rồi. Hình ảnh thuở bé cùng ông, bác và chị họ
sum vầy bên bàn ăn cơm tại nơi đây vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Ông cụ
ăn rất vui vẻ, Chân Ý đứng dậy, tận tình buộc lại khăn ăn cho ông, cầm
khăn giấy lau dầu bên khóe miệng, gắp thêm rau dưa vào đĩa ông rồi dặn
dò: "Ông nội phải ngoan, đừng ăn thịt mãi thế."

"Biết rồi, biết rồi, ăn rau ăn rau.” Ông nội ngoan ngoãn trả lời, gắp một

miếng súp lơ bỏ vào miệng.

"Ông nội thật nghe lời." Chân Ý vuốt mái tóc bạc của ông, thêm nước ép

hạch đào vào cốc ông rồi điều chỉnh âm lượng tivi lên một mức. Giờ đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.