Nhưng về đến bên Ngôn Cách thì cô lại ríu rít nói cười. Cô không cẩn
thận đụng phải thìa cafe, cái thìa rơi xuống nền gạch. Cô vừa nói với anh,
vừa cúi xuống nhặt. Vừa cúi đầu, gân cơ trên cổ cô lại co rút một cách khó
hiểu, đau như bị lột da.
Mắt cô hoa lên, đầu óc lại hỗn độn, rất nhiều ký ức mơ hồ rít gào lướt
qua mắt cô.
Cô nhặt thìa cafe lên, đứng dậy, sắc mặt hơi tái đi. Lòng Ngôn Cách thắt
lại, biết rõ còn cố hỏi: "Sao thế?"
"Có lẽ cúi xuống hơi gấp." Chân Ý cười, “Ơ, chúng ta vừa nói đến đâu
nhỉ?"
"Nói đến hồi em học tiểu học, họp phụ huynh."
"A, đúng vậy, hồi tiểu học." Cô tiếp tục, nhưng bỗng khựng lại. Không
biết tại sao đầu óc cô lại đình trệ, không nhớ mình định nói gì, cũng không
nhớ cuộc họp phụ huynh nào đó.
Có một khoảnh khắc, cô không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả,
mọi ý thức rút khỏi não bộ như nước chảy. Vô số ký ức nhoáng qua như
thước phim, có phần mơ hồ, có phần tỏ tường. Cô hoang mang ngẩng đầu
lên.
Người đàn ông trước mặt nhíu mày, bỗng đặt bát đĩa trong tay xuống, đi
tới vươn tay ôm cô vào lòng. Cô mơ màng không hiểu ra sao. Ngôn Cách
không lên tiếng, nhẹ nhàng vén mái tóc sau gáy cô xem lại lần nữa. Lúc ở
khu vui chơi, anh đã xem và thấy ở mép tóc sau gáy cô có một chấm đỏ
sẫm, là vết thương do bị kim đâm.
Anh nhận ra vết thương này, nhớ lại lúc vừa nhìn thấy, trái tim anh đã
chùng xuống nặng nề. Chân Ý tỉnh lại khiến anh không biết mình nên mừng
hay lo.