FREUD THÂN YÊU - Trang 1149

không tình nguyện ở bên cô. Anh không nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm
nhí đó, nhưng cô thì tự hào cực kỳ, từ đó đi trên sân trường luôn ngẩng đầu
ưỡn ngực.

Anh nhớ rõ từng chuyện xảy ra giữa hai người họ.

Chân Ý cảm thán rằng mình từng yêu anh nồng nhiệt như thế quả là việc

khó tin. Nhưng cô tin tưởng mỗi câu anh viết trong quyển nhật ký màu đen,
cùng anh đi từng ngõ ngách của Thâm Thành, mê mẩn trước mỗi động tác
ôn hòa khi lơ đãng hay vẻ mặt dịu dàng lúc vô tình của anh. Yêu người đàn
ông như anh một lần nữa là chuyện không mấy khó khăn. Còn có một sự
ràng buộc khó hiểu nào đó, trừ sự sắp đặt của số phận thì không điều gì có
thể giải thích.

Cô cũng cảm thán rằng mười ba năm của anh như một ngày, vẫn luôn

thủy chung hồi đáp chân thành. Cảm thán rằng trái tim kia đơn thuần biết
bao, đã chạm khắc lại từng tia "hào quang rực rỡ" của cô mà anh trông
thấy…

Đúng là chặng đường kỳ diệu. Chân Ý cắn bút, bần thần nhìn anh. Ngôn

Cách cảm nhận được, chậm rãi ngước mắt lên: "Sao thế?"

"Thật kỳ lạ."

Cô cau mày, thở dài, “Chỉ nhìn anh thôi em đã thấy hạnh phúc rồi."

Anh cười nhạt và nói: "Thật trùng hợp, anh cũng cảm thấy vậy." Vẫn

luôn cảm thấy thế. Nói rồi, anh cúi đầu tiếp tục viết.

Chân Ý tiếp tục ôn luật. Đang là đầu hè, ngoài cửa gỗ, cây lưu tô nở đầy

hoa trắng như sương tuyết bao phủ, thanh nhã dễ chịu. Trong phòng, cơn
gió nhẹ đưa, mùi hoa thoang thoảng, hai người ngồi đối diện làm việc cùa
mình, không nói một lời. Như vậy cũng rất tốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.