FREUD THÂN YÊU - Trang 1151

"Ừ." Anh nhắm mắt, bình yên và thanh thản, hơi buồn ngủ rồi.

Cô ngẩn ngơ trông ra, thầm thì: "Hoa phượng tím có ý nghĩa gì không?"

"Có."

“Là gì thế?”

“…” Anh tỉnh táo hơn, chậm rãi mở mắt, "... Chờ đợi tình yêu trong

tuyệt vọng."

"Thảo nào đẹp vậy." Cô nói khẽ.

Cô mơ màng nhìn anh, nhớ lại có lần vô tình nghe anh nói chuyện với

Ngôn Hủ. Anh nói rằng tình yêu đích thực cần phải chờ đợi, ai cũng có thể
nói lời yêu, nhưng không phải ai cũng có thể chờ đợi. Dù mất đi trí nhớ,
Chân Ý vẫn biết tình yêu giữa họ là sự chờ đợi và kiên trì trong tuyệt vọng.

Cô còn nhớ hai tháng trước nghe mẹ Ngôn Cách nói với anh: "Phải bao

dung cô ta mãi sao? Ngôn Cách, cô ta bị thương, cần được bao dung, nhưng
bao dung rất mệt mỏi, không ai chịu đựng được lâu dài."

Lần ấy, Ngôn Cách không nói một câu. Trước bao lời chất vấn, anh

không bao giờ đáp lại, cũng không tranh cãi mà chỉ hành động.

Cõi lòng Chân Ý ấm áp như nước xuân tan chảy, lơ đãng nhích gần vào

cổ anh, cảm nhận nhịp đập đều đặn và mạnh mẽ trên cổ anh, trái tim trào
dâng sự rung động thân mật. Rõ ràng là đầu hè, tiết trời mát mẻ, nhưng cô
lại cảm thấy hơi nóng. "Ngôn Cách?"

"Hả?" Anh nhắm mắt, giọng nói tản mạn.

Tay cô luồn vào chiếc áo phông mỏng của anh, mơn trớn làn da căng

đầy trên bụng anh, biếng nhác hỏi: "Không phải trước kia chúng ta đã từng
làm chuyện chế tạo bạn nhỏ Ngôn Anh Ninh sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.