FREUD THÂN YÊU - Trang 1169

Ngôn Cách không giải thích, khom người bế bé cưng còn đang ra sức

chạy chơi, một tay ôm con vào lòng, tay kia dắt tay Chân Ý. Bàn tay siết
nhẹ, nắm tay cô không buông.

(9)

Gia sư từng đề cập rất nhiều lần là muốn dẫn Ngôn Cách ra ngoài đi

dạo, nhưng anh vẫn không chấp nhận. Rồi bỗng một ngày, không hề có
nguyên do, anh đã đồng ý. Hôm ấy, anh không hề để ý đi đâu hay làm gì,
chỉ nhớ khá rõ rằng cô giáo gắn huy hiệu trường hình tròn nho nhỏ, in một
chiếc thuyền rực rỡ lên chiếc túi quai chéo của anh. Anh muốn đi xe buýt về
nhà, cô giáo đồng ý. Lúc chờ xe buýt, cô giáo nhận điện thoại, bất giác đi
tới bên kia đường. Anh đứng ven đường, con phố yên ả và trống vắng, tán
cây sum suê bao phủ cả bầu trời, tất cả đều lặng thinh.

Có một đám thiếu niên lớn hơn đảo tới đảo lui trước mặt anh. Anh lẳng

lặng nhìn ra chiều không hiểu ý họ. Một cô gái xông ra. Anh nghe bập bõm
được mấy từ cô nói. "... Blah blah bạn học trường tao…”

Anh lý giải rất lâu, phát hiện "bạn học trường tao" mà cô nói là anh,

chắc cô nhầm rồi. Cô gái đội mũ lưỡi trai, tay chân mảnh khảnh, hai tay
nắm lại, cầm chiếc gậy bóng chày đuổi đám choai choai kia đi rồi xoay
người nhoẻn môi cười với anh. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười rực rỡ
đáng yêu đến thế, như vầng thái dương nhỏ. Hình như cô rất thích anh, hớn
hở nói tíu tít bằng chất giọng trong trẻo dễ nghe như tiếng viên bi rơi vào
đĩa. Nhưng anh không nghe rõ lắm, rất sốt ruột, rất cố gắng, luống cuống
bắt lấy mấy viên bi, hoang mang đáp lại cô.

Cô rất thích anh, cười với anh bằng đôi mắt lấp lánh như khe suối trong

vắt lăn tăn, vừa hét "Làm bạn trai em nhé" vừa ngẩng đầu dựa sát vào anh.
Cô nhích tới gần rồi! Anh sửng sốt, hốt hoảng lùi về sau một bước.

“Này, anh lùi gì thế?” Cô tò mò chớp mắt, vui mừng ghé tới gần hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.