FREUD THÂN YÊU - Trang 174

"Alô!" Chân Ý ném điện thoại, tăng tốc lao về phía đó. Gần tới mấy khu

phố điện thoại lại đổ chuông, là Tư Côi. Đại ý là cảnh sát đi bắt Tống Y rồi.
Chân Ý hốt hoảng: "Tại sao thế?"

"Phân tích theo hình vết máu bắn lên tường ở phòng 36, chiều cao của

hung thủ trên 1m86, ít nhất cao hơn nạn nhân 16cm. Chiều cao của Đường
Vũ, Sách Lỗi và Ngô Triết đều không đạt tới mức đó."

"Tống Y cao 1m78." Trái tim Chân Ý lạnh ngắt. "Hôm đó cô ấy đi giày

cao gót 9cm."

"Phải. Dĩ nhiên, cũng có khả năng rất nhỏ là một người đàn ông to cao

không nằm trong số nghi phạm của chúng ta giết anh ta. Nhưng Chân Ý,
bây giờ cậu phải bắt đầu biện hộ cho người ủy thác của cậu rồi."

"Tớ biết rồi, cảm ơn." Chân Ý cúp điện thoại, gọi cho Tống Y. Trong lúc

gọi, điện thoại bị ngắt, Tống Y gọi lại.

Chân Ý bắt máy, trái lại đã bình tĩnh hơn: "Tống Y, cô nghe cho kỹ đây.

Nếu cảnh sát đến trước tôi, cô không được nói một câu nào hết. Dù họ hỏi
gì, cô cũng đừng mở miệng, tôi đến ngay đây. Cô chờ tôi."

Bên kia im thin thít, nửa giây sau vang lên tiếng giày cao gót bước đi

trong hành lang trống trải.

"Chân Ý, cô thật tốt." Tống Y cười. "Cô nói, cho dù giẫm lên đạo đức

của mình cô cũng kiện giúp tôi, thì ra là thật. Rất nhiều người chỉ nói
suông, nhưng cô sẽ làm."

Chân Ý im lặng. Giọng nói, tốc độ, ngữ âm và ngữ điệu của Tống Y đã

hoàn toàn biến thành một người khác, một người Chân Ý rất quen thuộc -
Đường Thường. Sao cô ta có thể bắt chước giống đến vậy?

"Nhưng tôi không cần cô biện hộ." Cô ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.