FREUD THÂN YÊU - Trang 332

không thể giữ chân anh.

Chân Ý không biết mình ra ngoài thế nào, một mình lén trốn trong

phòng vệ sinh lau nước mắt, ngoài kia âm nhạc hỗn loạn, lòng cô lại quạnh
quẽ. Ngồi xổm trong buồng toilet khóc không biết bao lâu, chợt nghe tiếng
báo cháy thảm thiết vang dội cả tòa nhà, cô hốt hoảng ngừng khóc, muốn
chạy nhưng kéo cửa mãi không ra. Mãi lâu sau, không ai biết cô ở góc đó,
cũng không ai đến tìm cô. Lúc hỏa hoạn xảy ra, những người vào quán
karaoke cùng cô không một ai nhớ đến cô cả. Ngôn Cách cũng không đến...

Chân Ý chậm rãi mở mắt ra, Ngôn Cách ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt

thanh tú nhìn cô chăm chú. Giờ phút này nhìn thấy anh, tưởng chừng như
đã cách mấy đòi.

Hôm ấy cô chìm trong khói lửa, sợ hãi và tuyệt vọng đến vậy, nhưng anh

chưa từng xuất hiện; ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, rất nhiều ngày về
sau cũng không xuất hiện, cứ thế ra đi không lời giã từ, ngay cả câu chia tay
cũng không có. Cô không hiểu. Rõ ràng một giây trước cậu thiếu niên còn
đặt quả vải múp míp vào lòng bàn tay cô, lúc cầm di động ra ngoài còn
quay lại nhìn cô; một giây sau chính là bóng lưng xa cách sau tám năm, nói
không còn nhớ cô nữa.

Chân Ý không biết tại sao mình lại hôn mê, chỉ biết đau khổ vô vàn,

không thể tự kiềm chế, nhưng lại được giải thóat trong nháy mắt, rơi vào
giấc mơ an bình. Cô ngồi dậy, day huyệt thái dương, thu hết cảm xúc vào
đáy lòng, cười như không có chuyện gì: "Mấy hôm nay thức đêm, thế nào
lại mệt đến ngất đi, thật mất mặt quá."

''Vậy ư?"

Chân Ý khẽ "ừ", đối mặt với anh, lần đầu tiên không biết nói sao, cô

nhìn xung quanh: "Có ai gọi điện cho em không?" Điện thoại di động không
ở bên người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.