FREUD THÂN YÊU - Trang 330

còn có bố nữa.

Họ vọt vào đám cháy cứu tụi trẻ từng lượt một, nhưng không nhìn thấy

Chân Ý ở cửa sau. Cô vươn đôi tay nhỏ bé, kêu khóc vụn vỡ tim gan: "Bố,
mẹ, con ở đây, con ở đây mà!"

Thật ra vị trí của cô rất an toàn, gần cửa, cách xa đám lửa, sinh mệnh

của những đứa trẻ khác nguy khốn hơn. Nhưng cô chỉ là đứa trẻ, không biết
so sánh phân tích, cô sợ hãi.

Nhưng họ không nhìn thấy cô, có lẽ cho rằng cô đã trốn ra sân trường

như thường lệ. Họ cứu sống mười bảy đứa trẻ, bố trở thành "liệt sĩ", mẹ tàn
tật tự sát; tivi báo chí ca ngợi công đức, kêu gọi đông đảo thầy cô giáo và
công nhân viên chức học tập tinh thần cao thượng cúc cung tận tụy đến chết
mới thôi và hi sinh cái nhỏ vì cái lớn của cặp vợ chồng giáo viên này. Phụ
huynh mang theo con trẻ được cứu dập đầu khóc lóc trước linh cữu. Nhà
báo hỏi nhóc Chân Ý quỳ gối trước linh cữu để tang: "Có bố mẹ anh hùng
như vậy, con có tự hào không?"

Thật ra cô rất sợ lửa. Nhưng thời học cấp ba, cô lại gặp một lần nữa. Khi

ấy, Chân Ý gần kết thúc lớp 11, Ngôn Cách học lớp 12 gần tốt nghiệp. Các
học sinh lớp 12 tranh thủ từng giây để học tập, Ngôn Cách vẫn như thường
ngày, toàn bộ thời gian sau giờ học đều dành cho cô. Chân Ý không lo lắng
chút nào, Ngôn Cách học giỏi như vậy, có thể dễ dàng thi đỗ Đại học K mà!

Cô bắt đầu thích học, thời gian ở bên anh đều nhờ anh dạy cô giải đề.

Đến khi anh lên đại học rồi, lớp 12 cô phải dành trọn cho học tập mới
không trống trải, mới có thể thi đỗ trường đại học gần anh nhất, cùng một
thành phố với trường đại học của anh. Các anh chị lớp 12 đường ai nấy đi,
học sinh lớp 11 ở lại như cô còn buồn bã hơn họ. Ngày ngày nhoài người
bên bệ cửa sổ lớp họ, xem họ xé sách gấp máy bay giấy, cô buồn chết đi
được. Ngôn Cách đi rồi, cô sẽ nhớ anh chết mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.