FREUD THÂN YÊU - Trang 4

dõi thư hương, học trò khắp thiên hạ, gọi là “Chân Phủ” cũng không xem là
cổ hủ và quái đản.

Cô bối rối trong chốc lát, người bên kia chẳng mảy may sốt ruột, vẫn

bình thản chờ đợi mà không hề nổi nóng.

Trong phút giây tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng mưa rơi trên cây chuối ngoài

cửa sổ.

Chân Ý bừng tỉnh, vội vàng đặt đồ xuống, cầm điện thoại đàng hoàng:

“Đây đúng là nhà họ Chân, xin hỏi anh tìm ai ạ?”

“Tôi đã hẹn ba giờ sang thăm giáo sư Chân, không biết giáo sư có nhà

không?”

“Có ạ.”

“Cảm ơn.” Anh ta lịch sự nói, rồi cúp điện thoại.

Ông nội xuống nhà, mặc chiếc áo dài cotton nhăn nhúm, mái tóc bạc bù

xù, trông như ông tú tài nhếch nhác cuối triều Thanh. Chân Ý nói có người
đến thăm, chải đầu cho ông, khuyên nhủ hết lời nhưng ông vẫn không chịu
thay áo, cô đành phải là qua chiếc áo dài cho xong chuyện.

Ngoài kia mưa vẫn rơi tí tách, chiếc radio vẫn rủ rỉ đưa tin đang phát

trên sóng FM: “...Tại phiên tòa xét xử, công tố viên Doãn Đạc và luật sư
Chân Ý đại diện cho nạn nhân đã lợi dụng màn truy hỏi bất ngờ, bác bỏ tơi
tả những lời biện giải của bị cáo. Chuyên gia luật phân tích cho rằng Lâm
Tử Dực và ba người còn lại sẽ bị phán ít nhất mười năm tù giam. Nhưng tại
phiên xét xử thứ hai, luật sư bào chữa đưa ra chứng cứ đanh thép chứng tỏ
nạn nhân Đường Thường vốn là gái làng chơi. Về sau Đường Thường
không chịu nổi áp lực nặng nề nên nhảy lầu tự tử...”

“Tạch!” Chân Ý thờ ơ tắt radio.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.