FREUD THÂN YÊU - Trang 88

“Em đi nhầm hướng.” Chân Ý vội vàng lùi lại, cứ như sợ anh tiến tới

đánh cô.

Quả thật tâm trạng Ngôn Cách không tốt, nhưng cảm xúc của anh ít khi

dao động, nên cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Thế nên Chân Ý chỉ căng
thẳng trong chốc lát, thoáng cái đã thấy vẻ mặt anh bình tĩnh nên quên béng
chuyện vừa nãy, lập tức tò mò, đi đến gần hỏi: “Người kia là bệnh nhân à?”

“Ừ.” Cổ họng anh thốt ra một âm tiết mơ hồ, không rõ.

“Trông không giống lắm.”

“Đừng tùy tiện kết luận, đừng đánh giá thứ em không biết.” Anh trả lời

thẳng thừng, nghe lại như chỉ đạo. “Nhiều khi em cho rằng mình hiểu rõ,
chẳng qua chỉ tự cho là hiểu thôi.”

Bác sĩ tâm thần am hiểu Triết học thật đúng là...

Chân Ý không hề phản cảm, ngược lại nhún nhường và biết điều: “Biết

rồi, mắt thấy chưa chắc đã là thật.”

Cô chưa bao giờ ngoan như vậy, ánh mắt của Ngôn Cách dừng trên mặt

cô: “Có chuyện cần tôi giúp đỡ à?”

Chân Ý: “...Ặc, đúng vậy.”

Anh liếc nhìn cô, đôi mắt trong suốt mà sâu thẳm.

Chân Ý lập tức có gì nói nấy: “Mặc dù thiết bị quản lý ở bệnh viện rất

nghiêm ngặt, nhưng nếu bệnh nhân nào đó rất thông minh, hơn nữa có thời
gian nào đó thần trí tỉnh táo, anh ta có khả năng lẻn ra ngoài sau đó trở lại
không? Giống như vượt ngục trên tivi ấy?”

Nói điều này, chính cô cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng Ngôn Cách nói:

“Tôi không thể phủ định khả năng này 100%.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.