FREUD THÂN YÊU - Trang 891

đi. Kết quả là… anh không đi, chỉ đứng ở hành lang như vậy, đưa lưng về
phía cô, thể hiện rằng... anh không nhìn thấy cô. Chân Ý á khẩu. Cuối cùng
Doãn Đạc buông cô ra, nói câu “cảm ơn" ngắn gọn rồi rời đi.

Chân Ý được giải phóng, chạy tới ôm tay Ngôn Cách. Anh liếc nhìn cô,

giọng nói bình thản: "Mười chín giây."

Vậy mà cũng tính giờ... Chân Ý khẽ giải thích: "Anh ấy buồn mà."

Ngôn Cách: "Có cảnh sát Quý ở đó, sao công tố viên Doãn không ôm

anh ta? Anh ta cao hơn, xét về mặt tâm lý, ôm anh ta có cảm giác an toàn
hơn."

Chân Ý: “…” Trời ạ, không thể nói xuôi với anh được, dứt khoát đánh

trống lảng, giả vờ giả vịt ngáp thật dài: "Buồn ngủ quá."

Quả nhiên Ngôn Cách đã di dời sự chú ý: "Về nhà thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.