FREUD THÂN YÊU - Trang 912

Đặt cô lên bàn, anh xử lý vết thương và dán băng cho cô. Lúc vệ sinh

lòng bàn chân, anh thấy dưới chân cô dính đầy vụn kính hòa lẫn cùng máu,
hệt như con nhím chảy máu đầm đìa. Trong khoảnh khắc, anh không thể hô
hấp, hít nhẹ rồi cầm nhíp lấy vụn kính ra. Mái tóc lòa xòa che khuất mắt
anh, hốc mắt anh ươn ướt. Rõ ràng biết giờ đây cô không cảm thấy đau đớn,
anh vẫn thổi nhẹ cho cô, sợ làm cô đau.

"Ngôn Cách." Cô chợt lên tiếng, mặt không cảm xúc, "Em muốn về

nhà."

Ngôn Cách giật mình, ngẩng đầu lên, không biết cô tỉnh lại từ khi nào.

Cô rất bình thản, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch và trong suốt, lặp lại đầy
cứng nhắc: "Em muốn về nhà. Em muốn về nhà Ngôn Cách."

Anh biết bây giờ cô là Chân Ý. Cả thành phố đang tìm kiếm cô, lúc này

cô không thể rời khỏi thành phố. Nhưng... Anh lấy băng quấn chặt lòng bàn
chân cô, đáp: "Được."

Tại trang viên họ Ngôn ở Cửu Khê, gió đêm mát lạnh, lá rơi lả tả. Trong

căn nhà gỗ ở đình viện chếch về phía Nam, ánh đèn mông lung, chiếu sáng
từng bức tranh thủy mặc cổ điển trên cửa sổ khắc hoa. Căn nhà này như một
chiếc đèn lồng cổ xưa, thanh tịnh tao nhã, toát lên ánh sáng nhu hòa diễm lệ
giữa bóng đêm.

Chân Ý cuộn mình trên chiếc sập ở phòng khách, đắp chiếc chăn mỏng,

để lộ cánh tay và lòng bàn chân quấn đầy băng. Cô mở to mắt nhìn Ngôn
Cách chằm chằm, ánh mắt thẳng tắp, mãnh liệt như đang canh chừng vật
báu không thể đánh mất nào đó. Anh vuốt trán cô, cô không phản kháng
cũng không lẩn tránh, hoàn toàn không phòng bị anh.

Sau khi rời khỏi thành phố, cô im lìm suốt chặng đường, cũng không

nhúc nhích, chỉ rúc vào lòng anh, ôm siết lấy eo anh không chịu buông. Có
lẽ mệt lắm rồi, nhưng cô không chịu nhắm mắt như thể vừa buông tay và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.