FREUD THÂN YÊU - Trang 910

Khoảnh khắc ấy, tiếng báo cháy vang dội khắp mọi nơi, đèn đỏ lấp lóe.

Mặt cô hằn ánh sáng đỏ, như con quỷ bước ra từ địa ngục, cầm búa xông
tới, nện mạnh một cú. Tấm kính xuất hiện vết nứt. Thêm một cú rồi vô số
lần nữa, vết nứt trên tấm kính lan tỏa như tơ nhện, lớn dần, lớn dần.

"Aaaa!" Cô hét lên, vung mạnh chiếc búa, tấm kính sụp cả mảng, vụn

kính lấp lánh dưới ánh mặt trời như tấm màn ánh sáng rũ mình xuống đất.
Cô cầm dao, chân trần giẫm lên vụn kính dưới đất, máu chảy ròng ròng mà
không biết đau. Lệ Hữu hơi nheo mắt, nhưng không lùi bước, lát sau khẽ
cười: "Chân Ý, cô giết tôi thì thay đổi được gì chứ? Giết tôi rồi, cô có khác
gì Chân Tâm?"

Chân Ý không nghe thấy, cũng nghe không hiểu. Tay cô siết thành đấm,

khuôn mặt sa sầm, đâm dao về phía gã dưới ánh đỏ lấp lóe khắp không
gian.

"Chân Ý!" Cô tay cô bị ai đó nắm chặt, một giây sau cô được ôm vào

vòng tay ấm áp quen thuộc. Ngôn Cách thở hổn hển, chạy vội cả chặng
đường khiến trán anh mướt mồ hôi, ôm Chân Ý kéo cô ra sau.

Tìm thấy Ngôn Cách rồi. Bỗng chốc, tất cả nỗi đau bộc phát như cơn lũ,

tràn về cuốn lấy Chân Ý từ mọi ngả. Cô đau đến độ không thể hít thở, trái
tim rách thành từng mảnh, đau đến mức chỉ chực chờ cái chết, gào khóc:
"Aaaa!!"

Cô níu lấy tay Ngôn Cách, đấm đá kêu gào: "Giết gã đi! Giết gã đi!"

"Chân Ý." Anh ôm chặt lấy cô, tì cằm lên cái đầu không ngừng giãy

giụa của cô, khống chế thân thể mất kiểm soát của cô, nói từng câu từng
chữ, "Không sao, Chân Ý, anh không sao."

Đúng vậy, dù gặp phải chuyện gì, anh đều có thể lặng lẽ bao dung để rồi

bình thản như không hề hấn gì. Sao có thể không hề hấn gì chứ? Nỗi đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.