GÃ CƯỚP BIỂN QUÝ TỘC - Trang 237

em trai mình.

“Drew!”

Clinton phải cao giọng gọi một lần nữa thì Drew mới quay lại nhìn anh.

Lần trước, khi Drew và Warren bất đồng ý kiến trong thư phòng, anh đã
phải cho sửa lại bàn làm việc và thay thế hai cái đèn, một cái bàn.

“Các em nên nhớ rằng tối nay chúng ta mở tiệc chiêu đãi,” Clinton

nghiêm giọng quở trách. “Gần như cả thành phố sẽ kéo nhau đến đây, nên
chắc chắn chúng ta sẽ cần sử dụng căn phòng này cũng như tất cả những
căn phòng khác trong nhà. Anh rất mong nó không phải tu sửa lại trước giờ
khai tiệc.”

Warren mở bàn tay đang nắm chặt và ngồi xuống trở lại. Thomas lắc đầu

với bọn họ.

“Drew, có vấn đề gì mà em không thể nói với Warren hay với anh vậy?”

anh hỏi, giọng nói tỏ vẻ xoa dịu. “Em đâu cần phải đợi…”

“Tối qua hai anh đều không có nhà, nhưng Clinton thì có,” Drew gắt

gỏng, nhưng không nói gì thêm, chỉ riêng điều đó đã đủ để giải thích tất cả.

Sự nhẫn nại nổi tiếng của Thomas được chứng minh quá rõ khi anh nói,

“Chẳng phải chính em cũng không ở nhà sao? Em đang ám chỉ điều gì
vậy?”

“Em muốn biết chuyện quái quỷ gì đã xảy ra trong lúc em không ở nhà,

vậy thôi!” Rồi Drew lại quay sang ông anh cả. “Nói em nghe đi, Clinton,
nếu anh đánh đòn Georgie sau khi đã nói là sẽ không…”

“Anh đâu có đánh đòn con bé!” Clinton phẫn nộ đáp.
“Nhưng đáng ra anh ấy nên làm vậy,” Warren xen vào. “Tội của nó đáng

bị một trận đòn nhớ đời.”

“Tội gì?””
“Làm chúng ta lo lắng. Nó cứ vật vờ ủ rũ quanh nhà…”
“Nếu anh thấy con bé ủ rũ, thì đó là vì nó vẫn chưa vượt qua được

chuyện về Cameron. Con bé đã yêu…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.