GÁI ĐÊM - Trang 12

Thấy hắn bước về phía nhà bếp, nó hốt hoảng nắm lấy… nhưng chợt nhớ ra
vội bỏ tay hấp tấp hỏi:

— Ông… ông đi hả? Ông đi đâu?

— Tôi ra ngoài… Đi quanh quanh nhà coi có gì không,..
— Ông… ông đừng đi. Ở lại đây đi, ra bây giờ nguy lắm…

— Nguy cho cô… vì bại lộ chuyện bịa chớ gì?
— Không, tôi không bịa. Tụi nó 2 người… tụi nó còn ở ngoài… Mà

ông chỉ có một mình, ông bị thì tôi cũng nguy nữa.

Rand cười ha hả: “Đừng lo! Mình con Otto đã dư sức xơi tái bốn

mạng, huống hồ chỉ có hai”. Hắn tròng sợi xích vào cổ con Doberman ghìm
cứng. Đồng ý có nó đi cùng là chấp mấy thằng nhưng để nó ở nhà cũng
ngại: nó dám tông cửa ra thịt con nhỏ lắm chớ? Hắn mở cửa hông, để Otto
kéo xích dẫn đi. Nó kéo băng băng. À, cánh cửa ngoài còn khóa thiệt. Vậy
nó nói nó nhảy qua rào cũng đúng. Nhưng đêm không trăng mờ mịt quá,
nhướng mắt nhìn chỉ thấy đen ngòm.

Sau khi bấm thử đèn pin, Rand mở cửa bước ra. Ánh đèn chiếu dài

dọc hàng rào. Tới khu vườn chanh hắn chậm bước lại nghe ngóng, quét đèn
sát mấy bụi cỏ. Không có gì lạ mới rẽ ngoặt vô, đám cỏ mọc cao trên đầu
gối, che lấp cả. Nó phải ở chỗ này. Nó nằm đâu?

Nó đây là “cái hố sâu”… là cái giếng có xây thành đàng hoàng, bên

trên có nắp sắt đậy mà người chủ trước đào, chắc để lấy nước làm vườn.

Hồi đó khu này đâu đã có nước máy? Chắc có nước máy là họ bỏ luôn

nên bữa mới dọn tới Rand “khai quang” khu vườn cỏ rậm rạp tình cờ bắt
gặp thì nắp đậy miệng giếng đã rỉ sét hết. Có ý định làm vườn đâu nên
Rand cứ để nguyên trạng, tưởng chỉ mình biết chỗ đó có cái giếng bỏ
hoang. Nào ngờ kẻ khác cũng biết! Đúng rồi, đám cỏ chung quanh nhà nát
rõ ràng có người vừa đạp bừa lên. Nắp giếng nằm im chỗ nhưng có dấu vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.