GÁI ĐÊM - Trang 145

Thằng nọ gọi là Sukey lắc đầu nhưng mắt cấm rời Rand miệng trơn

như mỡ:

— Cái món mà bác sĩ muốn ở đây sợ không sẵn. Ông có thể lại mấy sa

lông trên phố thử coi?

— À. Nếu vậy thì để tôi vô coi qua… đây có chiếc nào tương đối vừa

ý cũng được. Thế nào chẳng có?

Rất tự nhiên Rand chuyển bước theo hướng Đồng Sơn. Thằng Sukey

chân khập khiễng thật nhưng tiếp khách thật mau mắn. Hắn chưa bước quá
3 bước đã thấy nó đon đả ở đằng trước.

— Hãng tôi dành riêng nguyên một khu ngoài kia cho những xe không

cũ, không mới. Chỉ ngần ấy chiếc nhưng tha hồ bác sĩ chọn lựa. Mới cắt chỉ
thì lại phải đi vòng phía ngoài, chỗ phòng trưng bày. Ông có thể tùy tiện…

— Biết vậy chớ? Tôi có cảm tưởng hãng này còn thiếu gì xe nữa! Phải

tận mắt nhìn mới biết chớ, nhìn qua thì dĩ nhiên chỉ có bấy nhiêu. Chắc hai
bạn cũng đồng ý với tôi chớ?

— Đồng ý cái gì kia? Ông bạn định nói gì… tụi này chưa hiếu.
— Có gì đâu? Tôi muốn nói là cả một cơ sở đồ sộ cỡ này, rộng mênh

mông thế này… thì đâu phải chỉ có bấy nhiêu xe? Theo tôi rất có thể có và
còn nhiều kiểu khác nữa mà hai ông bạn cũng chưa biết đến thì sao? Xe cộ
thì mua vô bán ra ào ào chớ bộ? Nói thực là tôi đang mê Porsche đỏ quá.
Nếu có nó nằm đấy mà mình mua hụt ra về tay không thì ân hận quá. Xin
lỗi, ân hận chẳng khác nào bạn Sukey đây đi làm ăn bỗng hụt chân nên phải
đi khập khiễng vô cùng khó chịu vậy,

— Tôi nói không có là không có mà!
Thằng Sukey týp nóng tính. Chịu không nổi ngôn ngữ châm chọc của

Rand nó nghiến răng sủa hằn học. Nhưng Will lạnh hơn nhiều. Chắc nó
không lạ gì đã dám vô tận đây, cố ý gợi chuyện rõ ràng vậy là Rand phải
trông vào một cái gì và không đời nào chịu bỏ ngay. Tốt hơn đừng cho nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.