GÁI ĐÊM - Trang 184

đó chớ gì? Con nhỏ tên Gomez… chắc bắt lại được rồi?

Quả nhiên xếp Broom quắc mắt nhìn đàn em : “Coi, có vụ Gomez nào

đó? Sao không nghe báo cáo Thornton?” Rất bình tĩnh nó đáp lửng lơ :
“Mật báo viên mới cho biết để mình theo dõi. Chưa đi đến đâu hết…”
Nhưng Rand đâu chịu vậy? Hắn ngây thơ giọng thêm “Thế hả” Thế mà
đêm hôm đó tôi tưởng ông đã vồ được con nhỏ rồi… nhưng loay hoay sao
đó nó vùng chạy thoát! Ra tôi lầm… thực?”

Mặt Thornton lanh như băng: “Nhất định lầm chớ thực giả gì!” Broom

còn lạnh hơn, đôi lòng mày chổi xể nhăn lại. Sự chống chỏi làm sao qua
mặt được hắn… có điều nhất thời làm sao đoán nổi giữa Rand và Thornton
có chuyện gì, căng thẳng đến mức nào? Broom định lên tiếng nhưng có
tiếng nhốn nháo ở bờ giếng, có lẽ đang co dây kẻo nạn nhân lên.

— Mình tới coi… có gì giúp họ một tay.
Rand đứng nguyên chỗ. Chẳng cần phải hắn phụ, xét vì cả người

Carlene nặng 50 ký là nhiều, ngần ấy tay kéo quá đủ. Loáng một cái, xác đã
được xúc lên, còng queo và sủng nước, đặt nằm, trên thảm cỏ trông không
khác một loài hải vật vừa câu được dưới biển lên. Hắn đâu dám ngó? Đúng
hơn là không nỡ ngó. Sống thì xe xua, kỹ lưỡng chú trọng hình thức bên
ngoài không ai bằng, nay chết thảm, tầm thường vậy đó. Ai ngờ người như
thế đó—cứ thấy đàn ông con trai là lo làm dáng, diêm dúa—có ngày nằm
phơi ra, hớ hênh lõa lồ trước bao nhiêu con mắt?

Khốn nạn, cả người chỉ có 2 món đồ lót… rong rêu bám đầy! Số mệnh

quả là cay nghiệt.

Có tiếng trung úy Broom gọi vọng xuống giếng .

— Pete, đừng lên vội nghe? Đằng nào cũng mất công rồi… cậu chịu

khó mò mẫm dưới đó coi có vớ được một món gì không? Giày nón… bóp
đầm chẳng hạn? Ráng chút nghe cưng?

Hắn nhoẻn miệng cười rồi nghiêm trang tiến tới cạnh Rand :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.