GÁI ĐÊM - Trang 222

Nhưng có ép buộc thì ít nhứt cũng phải có dấu vết của một sự dằng co,

kháng cự chớ đâu thể mọi vật đều nằm đâu đó ngay ngắn, thứ tự như không
có chuyện gì xẩy ra? Lupe đâu phải týp lường gạt, nồ nạt được dễ dàng,
bảo sao nghe vậy? Nó không thể bị “điệu hồ ly sơn” mà phải có kẻ ào vô
bắt cóc.

Đúng lúc ấy mấy ngón tay Pam bới đống bắp rang bỗng dưng phải

một vật gì khác lạ. Hai miếng nho nhỏ “Cái gì đây thế này? Có phải của
Lupe không?” Rand vội cướp lấy coi…

— Còn của ai nữa? Cái này là “niềm mơ ước” trong sợi xâu chuỗi bùa

của Lupe. Sao nó lại để ở đây?

Biết đâu Lupe muốn để lại chút kỷ niệm cho anh? Mà có thể lỡ đánh

rớt ra, không để ý cũng nên.

— Không thể đánh rớt! Nó quý xâu chuỗi này bằng sinh mạng, tự ý bỏ

đi thì không thể có vụ để lại làm kỷ niệm. Hẳn nó muốn dặn dò, đánh dấu
một cái gì bị uy hiếp đột ngột không kịp trở tay. Quýnh quáng nó bứt đại ra,
lưu lại ký hiệu cho tôi biết bị ép buộc.

— Ép buộc mà còn lá thư?
— Một lá thư viết dưới họng súng, bị kiểm duyệt. Tại chúng cho phép

để cố tình đánh lạc hướng tôi thì sao? Không phải tụi chúng đọc cho
chép… mà lời lẽ đúng là của Lupe. Chỉ một mình tôi biết là Lupe không
muốn bỏ đi. Nó biết điều ấy, dù có chữ của nó để lại.

Không biết nói gì nữa, Pam dọc đi đọc lại bức thư. Còn Rand ngồi

mân mê hai miếng bùa nho nhỏ, suy luận về ý nghĩa của chúng, nếu Lupe
cố tình để chúng lại để nhắc nhở một cái gì. Nó đã tự ý bứt ra, chọn 2 chiếc
trong số 7 khoen “ước nguyện”. Sao không là “căn nhà” hay “chiếc giầy
con nít”? Hay chiếc “Yacht”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.