GÁI ĐÊM - Trang 243

theo chủ từ Florida sang, đúng nó bị ve Florida đốt rồi. Rũ liệt bắp thịt,
xương cốt là cái chắc. Ai mà dè? Chú mày phải vạch lông nó ra kiếm thật
kỹ. Ve Florida hiếm lắm nghe. Phải giữ cho tao một con làm kiểu nghe.
Còn chữa trị thì quá dễ, chú mày biết quá mà?

— Dĩ nhiên. Nhưng kiếm ra được con ve Florida mới là khó chớ?

Hoan nghênh ghê lắm. Tao đi liền. Nhất bạn!

— Không nhất đâu! Còn phải nhờ bạn mà?
Lúc gác máy và hân hoan xoa tay vào nhau vô cùng thú vị vì tình cờ

giải quyết được thắc mắc lớn nghề nghiệp, Rand nhìn sang mới hay mặt
Lupe đang sịu xuống bất mãn. Nó cằn nhằn : “Anh chẳng hiểu gì cả! Đang
lo vô gặp xếp không biết nói gì… anh nhè phôn đi nói chuyện gì đâu. Phải
chi anh làm luật sư cũng hay như làm bác sĩ thì lát nữa đỡ khổ biết mấy?

Rand hào hứng quá, không buồn cãi. Muốn cãi sợ cũng không kịp vì

Foggiano đã ở văn phòng xếp bước ra, mặt không lấy gì làm vui lắm. Hắn
đưa tay ngoắc : “Xếp tôi đang đợi. Vô đi, liệu liệu mà nói…

Hắn dặn không thừa vì xếp hắn coi có khó chịu thật! Mắt chầm bầm

lạnh tanh mà trắng nhợt như sáp… tuyệt đối không có một ly tình cảm. Dân
Trung ương Tình báo, cấp thầm quyền là như vậy cả chắc? Chỉ mớ tóc xam
xám chải dợn sóng là coi có vẻ người chút đỉnh. Mặt đã lạnh, cặp mắt còn
trơ ra như hai lỗ đáo, như mắt cá luộc vậy. Thấy người lạ chúng nó không
di chuyển, động đậy theo thường tình mà cứ trơ trơ đến ghét! Ông xếp này
hình như không biết nhìn khách mà chỉ giương mắt ra ngó, thu vô ống ảnh
để lưu giữ làm tài liệu trong một hồ sơ nào đó trong đầu vậy.

Có dễ ghét không… câu đầu tiên của ông ta là : “Vậy ra đây là hai

người… một cặp vừa gây ra ngần ấy chuyện?”

Rand bực quá, phản pháo liền :
— Xin lỗi ông… cặp này bình như vừa giải quyết được ngần ấy

chuyện. Phải nói vậy mói đúng.

— À, nói vậy cũng được. Vậy ra ông tưởng mọi việc xong xuôi hết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.