GÁI ĐÊM - Trang 44

không phải là cớm đúng như Lupe đã quả quyết. Vậy có bọn nào toan thủ
tiêu nó thực?

Nếu đời sống nó bị một bọn người khả nghi âm mưu triệt hạ bằng đủ

mọi cách thì thái độ đối xử của Rand phải khác rồi. Dĩ nhiên phải bảo vệ.
Hắn vẫn khó chịu nên cằn nhằn.

— Tôi còn mắc nhiều chuyện nữa… không hiểu sao cứ nấn ná hoài vì

mấy chuyện vớ vẩn này! Thôi quay đầu lẹ lẹ giùm cho xong đi.

Quả thực Rand làm hơi mạnh tay làm Lupe la oai oái:
— Coi, làm gì dữ vậy? Tôi hiểu rồi… Anh chọn nghề thú y chữa cho

thú vật là phải! Người nào chịu nổi cái lối nhà quê, mạnh tay này?

— Ra ông bác sĩ sản khoa của cô chữa nhẹ tay, dịu dàng thế kia ư?
— Cái đó dĩ nhiên! Săn sóc rất nhẹ, chỉ nặng tay đập túi tiền thôi. Cứ

thấy mặt ông thày là yên chí mất 10 đô la sắp lên. “Chào bác sĩ” là một tấm
giấy 10 đô… thế mới cừ! Nhưng cứ kể ra chỗ tôi làm khoái thật. Mà bác sĩ
Salisbury đối với tụi này từ thiện đáo để. Ở trại Hướng dẫn ra mà còn phải
Cơ quan bảo lãnh như tôi thì ai thèm mướn? Vậy mà còn tử tế nữa chớ!

— Vậy hả? Chắc bây giờ ông Salisbury hết dám tử tế…
Tiện dịp đứng gần, vừa nói Rand vừa để ý quan sát chỗ cánh tay Lupe,

tìm từng đường gân. Không có gì!

— … Và cô cũng mất hết một chỗ làm tử tế!
— Cái đó chắc rồi. Nhưng chẳng phải tôi gây ra! Thế nào, có thấy vết

chích nào không? Nhìn mãi! Có không?

— Cũng chưa hẳn… chưa chắc là không.
— Cả đời tôi chưa chích bạch phiến bao giờ. Hít vô cũng không nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.