GÁI ĐÊM - Trang 46

— Đúng. Gã nha sĩ ở trại chỉ coi qua và biểu tuyệt diệu. Tốt quá,

chẳng thể sâu nổi! Ủa, có gì lạ không?

— Không, Hắn nói đúng, cả một vết trám sơ sơ cũng không có. Trong

người có dấu tích bẩm sinh đặc biệt không?

— Không biết. Nhưng muốn biết thì khó gì!

— Tôi nói về xương cốt. Có gãy xương… chân, tay bao giờ? Chưa

hả? Vậy đúng rồi! Toàn thân không dấu tích gì khác người, xương nguyên
vẹn, hàm răng nguyên vẹn… giấy tờ không có. Đúng là “vô danh”. Dĩ
nhiên dấu tay thì ai chẳng có nhưng nằm dưới đáy giếng hai, ba tuần lễ là rã
rời hết!

Lupe ngơ ngáo. Phản ứng rất tự nhiên của nó là né người đi một chút

và hỏi dồn:

— Nói gì nghe ghê thế, Rand? Tôi chẳng hiểu gì cả. Bộ tính thẩy tôi

xuống giếng hay sao đấy?

Hà, chúng tính thật hay. Có 2 vật có thể truy ra gốc tích là sợi xâu

chuỗi và chiếc rốp có dấu thợ giặt ủi thì chúng xách đi luôn là rồi! Có tìm
ra bộ xương nằm dưới giếng sâu này cũng chẳng có một cách nào… chẳng
thể căn cứ vào đâu để xác định căn cước. Chẳng ai ngờ có thể là Guadelupe
Gomez!

Rand chỉ lẩm bẩm nói một mình, Lupe không hỏi lại vì biết hắn đang

suy nghĩ chuyện gì rồi. “Hắn càng suy nghĩ mình càng có lợi. Hắn không
thể tống cổ mình ra đường nữa. Không chừng còn lo bảo vệ cũng nên.”
Thông minh như Lupe thì nghĩ sai thế nào được! Sau vài cái lắc đầu, chép
miệng… Rand đột ngột biểu:

— Thôi, tạm thời cô có thể lấy một cái áo choàng khác mặc đỡ vậy.

Chẳng có thứ gì khác…

— Như vậy là… đồng ý để tôi ở lại phải không, Rand?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.