GÁI ĐÊM - Trang 67

— Bác sĩ biết chúng?
— Cũng không chắc.
— Tôi định phôn cho cảnh sát… nhưng con Pam nhà tôi biểu để báo

cho bác sĩ hay để rồi ông tính.

— Tôi thấy vậy hơn vì… tôi cảm tưởng vụ này dây dưa tới con nhỏ

bên đó, phải không Rand?

— Cái đó không thể nhầm lẫn. Nhá nhem tối rình mò làm vội thì lầm

người như không: Hai đứa cùng tác người, cùng tóc đen, cùng áo choàng
trắng. Cũng may mà nhìn gần… cặp mắt xếch một mí phân biệt hẳn. May
nữa là tụi nó nắm cứng lấy… chớ từ phía sau thúc bừa xe lên cán ngang
người thì giờ này Pam đã chết oan! Tuy nhiên điều này không thể nói vì lão
Kwei đã hỏi tới :

— Con nhỏ là… con nhỏ nào? Là người hay là con vật?
Dĩ nhiên Rand phải giải thích sự việc… nhưng phần nào thôi. Đại khái

ở nhà hiện có một người quen xin nương náu vài bữa. Một đứa con gái gặp
tình trạng khó giải quyết nên nhờ lo giùm, xin ở trong nhà ít ngày…

— Chuyện như vậy… khó giải quyết mà thôi ư? Riêng tôi ngửi thấy

nguy hiểm, nguy hiểm nhiều là khác. Nhưng tại sao lại có con nhỏ nhà tôi
vô?

— Theo tôi có thể vì hai người bề ngoài hơi giống nhau. Nhưng yên

chí đi ông Kwei… hoàn toàn không liên hệ gì với Pam hết. Không đời nào,
ông có thể tin tôi… Một người như lão Kwei đời nào dễ tin vậy? Phận sự
làm cha đâu thể vì một câu nói mà… yên chí đi? Lão có ý kiến:

— Bác sĩ tính sao? Tôi cho mấy thằng âm mưu bắt cóc phải cho chúng

rũ tù. Một chuyện phải làm, không thể bỏ qua được. Riêng phần con Pam
nhà tôi từ nay tạm thời ở nhà, không đi đâu hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.