GÁI ĐÊM - Trang 81

Tiếng giầy cao gót gõ ròn rã, dồn dập rồi ngừng lại một chút để giọng

Carlene u uất bật ra:

— Rand, nhớ tối nay nghe? Đừng tưởng thoát tay tao mà lầm. Tao sẽ

hành hạ, tao còn làm cho mày đau khổ…

Tiếng Rand vắn tắt “Cứ làm” rồi cửa đóng sầm một phát. Rồi đến cửa

tắc xi và tiếng động cơ rú lên trong đêm vắng. Con Otto cũng bày đặt chạy
theo, ấm ức ủng oẳng chán rồi mới tru lên một hồi dài như tống tiễn. Một
hồi dài lắm. Chắc nó phải hếch mõm lên và muốn nhìn dõi theo phải đứng
dựng bằng hai chân sau, hai chân trước chồm lèn cửa sắt. Tiếng tru rờn rợn
làm Lupe rùng mình, mở bừng mắt ra.

May quá! Cửa đóng rồi chớ? Rand đã ngồi từ lúc nào ở ghế bành trước

mặt. Hai tay hắn khoanh trước mặt… nhưng nét mặt thế kia không hiểu hắn
cười hay mếu? Hắn nhìn chòng chọc làm Lupe phải nhún vai nói bâng quơ:
“Thế là thoát nạn!”

— Chưa đâu cô? Tại cô chưa hiếu Carlene bằng tôi đâu nên mới nghĩ

vậy đó. Nó là thứ đàn bà nguy hiểm, nó nói là làm và làm là có thằng đau
khổ. Thằng khốn nạn vì nó sẽ là tôi đây này… nhưng sự thật thấy nó hậm
hực ra về, một cái bóng trắng lùi lủi, xấu hổ đi trong bóng đêm cũng thấy
tội nghiệp thế nào ấy. Nó không thèm quay lại nhìn một cái, không chào hỏi
lại giộng cửa tắc xi như đập vào mặt thì lại bực mình.

— Thì có vậy nó mới bắt nạt được! Sao tự nhiên khi vừa biết nó là ai,

thấy vẻ kênh kiệu, phách, lối… cố tình phô trương cái vỏ hào phóng của
bọn trưởng giả nửa mùa để tự coi như có quyền nhìn người khác bằng nửa
con mắt của mụ vợ anh tôi nực thế? Nó khinh khỉnh miệt thị một cách
không cần dấu diếm! Phải chi nhà này của tôi thì 3 phút sau tôi đã nắm cổ
nó liệng ra đường. Dĩ nhiên tôi bực với mụ ấy từ lúc anh chưa về kia!

— Rồi sao? Có phải vì vậy mà cô diễn xuất, cô gài những câu tầm

bậy… cô tưởng đắc sách lắm đấy hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.