GÁI ĐÊM - Trang 90

— Có lẽ là chuyện riêng. Chuyện có liên quan tới một người làm cũ

của ông, cô Guadelupe Gomez. Chắc ông còn nhớ chứ?

— Dĩ nhiên là nhớ. Tôi còn thắc mắc giùm… Lupe chớ? Ông bạn có

tin gì về Lupe hả? Tốt lắm… tôi cũng nóng lòng muốn biết. Để coi, bữa
nay thứ Tư thân chủ chót của tôi sáng nay bẹn 12 giờ. Vậy mình gặp nhau
lối 12 giờ 30 đến 13 giờ đi. Tiện chớ?

— Tốt lắm, Giờ đó tôi sẽ tới…
Có một thoáng ngập ngừng sau đó. Giọng Salisbury tươi vui hẳn:

— Mà này, tốt hơn ông bạn cho tôi số phôn để tiện liên lạc. Phòng hờ

trường hợp tôi có thân chủ kêu đi bất tử thì sao? Nghề đỡ đẻ ưa bị những cú
thình lình, bọn con nít muốn chui ra giờ nào là chui. Thấy không? Đâu có
sắp đặt, tính toán được như nghề ông bạn?

Đúng quá, đúng không thể cãi được. Rand đọc số điện thoại cho hắn

ghi rồi gác máy với cảm giác thư thái, nhẹ nhàng. Tiền đầu thuận lợi vậy đỡ
lắm rồi mà nghe giọng lão Salisbury cũng có vẻ biết điều, tử tế. Chỉ mong
thu xếp vụ Lupe một lần cho xong.

Rand lấy tấm bảng nhỏ Nghỉ Việc treo trước cửa phòng mạch. Đi vô

ngay chỗ Lupe, hắn báo cáo sự tình thì nó nhướng mắt hỏi:

— Vậy hả? Anh nói với ai… có trực tiếp với bác sỹ Salisbury?
— Có chớ? Mới đầu có con mẹ nào… rồi mới tới hắn.
— Đúng chị hai Sherry rồi. Chị tôi đấy nghe?

— Ủa, sao biểu không có bà con nào?
Lupe lắc đâu coi bộ thương hại “anh chàng ba phải” rồi mới nhoẻn

miệng cười:

— Ông nội ơi… chị đây là chị giang hồ, chị bồ bịch không được sao?

Sherry đàng hoàng lắm nghe, luôn luôn coi tôi như em út trong nhà nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.