GÁI ĐÊM - Trang 97

giác thì… hắn người thật cẩn thận, chu đáo quá!

Ngồi vào vô-lăng mắt hắn đã làm một vòng quan sát. Gần xa… những

cứ điểm có thể phát xuất nguy hiểm đều không lọt khỏi sự chú ý của Rand.
Làm gì có phục kích mà cảnh giác dữ! Buổi trưa khúc đường này có bao
giờ có người? Vậy mà một ánh chớp vừa nháng lên trước mắt hắn Rand đã
tưởng tượng ra một tấm gương phản xạ. Có thể một ánh kim khí tình cờ…
nhưng cũng có thể mặt kính của chiếc ống nhòm đang hướng về phía mình
quan sát thì sao?

Tự nhiên, Rand thấy ngài ngại. Tiện có Otto đứng gần đấy, lại có ý

muốn tháp tùng thì tại sao không vẫy nó đi cùng nhỉ?

Có con Doberman ngồi bên cũng “yên chí” hơn nhiều. Lupe đã muốn

vậy lại nắm tay dặn dò thì chiều ý một chút có sao? Đường từ nhà lên tỉnh
hoàn loàn vô sự, không xe theo dõi không người khả nghi. Đến tòa cao ốc
Adelphi bên trên là phòng mạch Salisbury hắn mới thấy xách chó đi thăm
đồng nghiệp — thứ chó dữ, được huấn luyện để tấn công—là cả một vướng
bận vô lý. Nhốt nó ở trong xe, quay kính lên giữa trưa nắng thì tội nghiệp.
Dẫn nó đi theo thì phiền, phải chi có đôi kính dâm đeo lên làm thằng mù đi
đâu cũng phải có chó dắt còn có lý!

Cao ốc Adelphi vắng ngắt: đa số dân ở đây là dân chức nghiệp, chỉ mở

văn phòng hành nghề nên chiều thứ Tư nghỉ là họ lo đóng cửa về nhà hết.
Rand dắt con Otto vô thang may lên lầu 5. Hành lang chẳng có ai, nhìn
quanh quất mới thấy tấm bảng đồng “Douglas Salisbury, Y khoa bác sĩ,
chuyên Hộ Sản”.

Chuông cửa nghe ròn rã, văn minh quá. Rand bước vô, dẫn cả Otto

theo mới phiền. Có đứa con gái hơn tuổi Lupe một chút đang hí hoáy xếp
lại chồng tạp chí. Vẫn áo choàng xám xanh nhưng nó đã thủ sẵn chiếc bóp
dưới nách, chắc chuẩn bị ra về. Còn ai ngoài Sherry? Tưởng “chị hai” phải
lớn tuổi, nào ngờ! Thấy mặt Rand nó vội nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.