GÁI QUÊ - Trang 108

Trong cảm quan Hàn Mạc Tử, ánh sáng của các vì tinh tú giống như

“châu ngọc”, “hào quang”, ánh sáng của sao, trăng hợp lại thành một “vùng
trời mộng”, “khí hạo nhiên”. Có biết bao nhiêu thứ ánh sáng, nhưng nổi bật
là ánh trăng. Chỗ nào cũng trăng, “tưởng chừng như bầu thế giới... cũng
đang ngập lụt trong trăng, đang trôi nổi bình bồng đến một địa cầu nào
khác”, “cả không gian đều chập chờn những màu sắc phiếu diễu...” Trên
con đường sáng láng ấy, Hàn Mạc Tử đi “tìm Chân lý ngàn năm” (Chiêm
bao với sự thực).

Bên cạnh hình ảnh ánh sáng, thơ Hàn Mạc Tử cũng tràn đầy âm thanh.

Đó là “tiếng thất thanh rùng rợn”, là “giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm
riêng”. Thơ Hàn Mạc Tử là tiếng nói chấn thương. Chính những chấn
thương, những cú sốc trong cuộc sống, tình yêu đã đưa Hàn Mặc Tử đến
với một trường thơ độc đáo. Thi sĩ bộc bạch: Nàng đánh tôi đau quá / Tôi
bật ra tiếng khóc, tiếng gào, tiếng rú. Hơn một lần thi sĩ nghe thấy âm thanh
kì dị ở chốn âm u:

Một khối tình nức nở giữa âm u
Một hồn đau rã lần theo hương khói
Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi
Một lời run hoi hóp giữa không trung
(Trường tương tư)
Trường tương tư tái hiện “tiếng nói siêu thực”, tiếng nói dị thường, cho

thấy một trong những biểu hiện chấn thương của chủ thể phát ngôn. Cảm
quan về sự tồn tại của cái lạ thường, cái không sao kiểm soát nổi đã xui
khiến Hàn Mạc Tử tìm đến thế giới Hư Vô, tới “cõi vô cùng”.

Mới hay cõi siêu hình cao tột bực
Giữa hư vô xây dựng bởi trăng sao
(Siêu thoát)
Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không
Mà đêm nghe, tiếng khóc ở đáy lòng
Ở trong phổi trong tim trong hồn nữa..
(Trường tương tư)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.