GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 105

không rõ anh tĩnh hay mê.

- Nên đắp cho anh ấy chiếc áo lông. - Từ xa Điubin nói vọng lại.

Lucasôp bực tức hỏi Điubin:

- Anh nhặt chiếc áo lông ấy ở đâu?

- Của một chiến sĩ, nhưng đồng chí ấy đã hy sinh rồi.

- Đến lâu chưa? - không rời mắt khỏi Khakimôp, Ivanôpxki hỏi.

- Trước đây một giờ - Vừa nói, Điubin vừa hất đầu về phía Daiat - thanh

trượt của đồng chí ấy bị gãy.

- Vì sao gãy?

- Khi vòng qua khu rừng. - Daiat nói, - tôi vấp một mô đất, ngã bổ nhào,

tôi không có lỗi...

Có lẽ, lần khác thì xạc cho Daiat một trận cũng không thừa, đã hai lần

anh gây khó khăn cho cả nhóm, nhưng lần này Ivanôpxki lại im lặng. Dù
sao Điubin cũng đã đuổi kịp các anh. Anh thấy vui vui, mặc dù niềm vui
nho nhỏ ấy gợi anh nhớ đến tai vạ đêm qua, Ivanốpxki định bụng sẽ cố
gắng im lặng, không bắt chuyện với ai. Anh sợ giây phút khi mọi người
khám phá ra cuộc hành quân đêm qua là vô tích sự. Nhưng anh không thể
im lặng lâu được, mặc dầu anh cố gắng làm ra vẻ không muốn bắt chuyện
với ai song mọi người ai cũng nhận ra điều ấy. Căn cứ bọn Đức là điều day
dứt nhất của cả nhóm. Trong khi ấy, anh chiến sĩ trẻ chất phác Pivôvarốp
đang ngồi nghỉ ở ngay bên cạnh. Ai nấy đều nhìn anh chiến sĩ trẻ, chờ đợi.
Người đầu tiên lên tiếng là Lucasôp.

- Nào, hãy kể đi. Ở đó có những gì? Bọn Đức có đông không? -

Lucasôp sẽ hỏi sau lưng Ivanôpxki.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.