GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 108

Bằng cách nào để khắc phục cái đó, cho dù chưa phải là cách hay nhất?
Không ai hỏi ai nữa. Có lẽ mọi người thấy rằng lúc này anh cũng chẳng biết
được gì hơn những người ở đây. Các chiến sĩ im lặng chờ đợi một quyết
định mới của người chỉ huy, quyết định sẽ hành động tiếp như thế nào.
Đoán biết được điều ấy, anh thò tay vào ngực áo lấy ra tấm bản đồ. Anh cố
gắng tìm cái gì đó trên bản đồ, cố vắt óc suy nghĩ mọi khả năng hòng tìm
cho ra cái căn cứ được ngụy trang kín đáo ấy có thể chuyển đến đâu. Nhưng
anh có nhìn vào bản đồ bao lâu chăng nữa thì bản đồ cũng chẳng thể trả lời
được một câu hỏi nào của anh. Nét vẽ màu đỏ chỉ con đường nhựa chạy đến
tận mép bản đồ. Đến đây, con đường chạy về phía nào nữa anh không sao
biết được, vì anh không có bản đồ khu vực tiếp theo. Chắc ở khu vực này
có những địa điểm thuận tiện hơn cho các căn cứ, kho tàng: trong những vạt
rừng, những hẻm núi... Tìm ở đâu bây giờ?

Anh ngồi như thế rất lâu, im lặng và cũng chẳng buồn co chân lại nữa.

Trên đầu gối anh, tấm bản đồ vẫn trải ra, gió thổi những hạt tuyết bay qua
kêu sột soạt. Anh có tìm ra được điều gì trên tấm bản đồ ấy đâu, vì thế cũng
chẳng cần bàn luận với các chiến sĩ - những người đang chăm chú theo dõi
anh với những ánh mắt dò hỏi. Anh cảm thấy cần phải có ngay một quyết
định để khi trời vừa tối thì sẽ đi khỏi nơi này. Nhưng đi đâu bây giờ?

- Cần người lên thay Xutnhich. Có lẽ đồng chí ấy chết cóng mất rồi. -

Ivanôpxki nói, nhưng chẳng nhìn ai. Anh cho rằng, không khí rầu rĩ, im
ắng, nặng nề như thế đã quá đủ rồi. Anh ra lệnh:

- Đồng chí Daiat đi làm nhiệm vụ!

Daiat lập tức đứng dậy và trèo lên mép hào, còn Xutnhich thì rũ tuyết

trên mình rồi trườn xuống đáy hào

- Tiếp tục làm gì bây giờ đồng chí chỉ huy? Chuẩn úy Điubin hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.