GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 114

CHƯƠNG CHÍN

Nửa giờ đã trôi qua. Lúc trời tối hẳn, hai người rũ tuyết, đứng dậy. Cả

hai đều lạnh cóng, chân tê dại. Họ muốn lồng ngay thanh trượt vào để cử
động cho nóng người lên, nhưng trước hết phải quan sát đã. Đêm đến, hoạt
động ở trên đường giảm đi nhiều. Ôtô chạy lẻ từng chiếc, thỉnh thoảng mới
có chiếc bật đèn gầm, ánh sáng yếu ớt. Xung quanh vắng lặng. Tuyết bay
như mưa. Bóng đêm dày đặc trùm lên những cánh rừng chạy dài. Bầu trời
đầy mây, không sao, như thấp xuống. Ivanôpxki quyết định đi dọc theo
đường nhựa về phía đông và thường xuyên quan sát mọi động tĩnh trên
đường, không bỏ qua một dấu vết khả nghi nào. Anh nghĩ rằng, cũng như
mọi lần trong mùa thu vừa rồi, các xe phải giao hàng cho căn cứ.

Hai người nhanh chóng trượt xuống chân đồi rồi lướt trên mặt tuyết xốp

vượt qua một rãnh trũng. Hai mươi phút trượt như thế người đã nóng lên,
thậm chí đã thấy hơi mệt. Cũng như đêm qua, không ai nói lời nào.
Ivanôpxki cảm thấy vết thương ở đùi ngày một đau hơn, anh trượt không
được thoải mái như trước nữa và cố dồn sức nặng toàn thân về bên trái. Anh
cô gắng để quen dần với cái đau của mình. Anh nghĩ: bằng cách nào đấy rồi
cũng qua đi thôi. Nhưng khi trượt lên quả đồi tiếp theo, trung úy cảm thấy
cần phải nghỉ. Anh khẽ duỗi chân chuyển sức nặng toàn thân sang phía
chân không bị thương. Và để Pivôvarốp khỏi nghi, anh làm ra vẻ dừng lại
để xem xét xung quanh, mặc dù lúc ấy, việc quan sát chẳng thuận tiện chút
nào. Đường nhựa chạy dài bên cạnh, trên đường vắng lặng. Phía trước mờ
mờ, không được rõ lắm, gió đông nam thổi ngược thổi vào mặt làm chảy cả
nước mắt.

- Thế nào, Pivôvarốp? - Bằng giọng đùa cợt, Ivanôpxki hỏi.

- Bình thường thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.